Tại Tiết phủ.
Dẫu đang giữa mùa đông giá lạnh, song nơi cổng bên của Tiết phủ vẫn có không ít người chầu chực, chờ đợi mấy tờ giấy bỏ đi mà phủ này thải ra mỗi ngày. Có kẻ mặc y phục tôi tớ, tay cầm thiếp bái, hy vọng được thay mặt chủ nhân đem dâng vào phủ.
Một tiểu đồng ôm ra mấy tệp giấy, lập tức bị đám người bên ngoài ào lên tranh đoạt. Kẻ qua đường thấy cảnh tượng ấy cũng chẳng lấy làm lạ—bởi trong đống giấy vụn đó, rất có thể sẽ có bút tích luyện chữ khi rảnh rỗi của Tiết sư, hoặc vài dòng bình luận cho một bài văn nào đó. Nếu vận số tốt, còn có thể nhặt được nửa bản nháp thơ phú hoặc tranh họa, chỉ cần lĩnh ngộ được đôi phần, ắt cũng thu lợi không nhỏ.
Bởi vậy, mỗi ngày vào khoảng cuối giờ Thìn, chỉ cần tiểu đồng bước ra, đem đống giấy thải bỏ vào sọt trúc cạnh cổng bên, thì thiên hạ đều biết: đó là bản thảo của Tiết sư. Dù chỉ là một mớ mực nhòe lem nhem, người ta vẫn cam tâm tình nguyện nhặt lấy, lỡ đâu lại vớ được báu vật? Nói ra cũng lạ, nhà quyền quý thường xử lý nội bộ mấy bản thảo hay chữ bỏ đi—hoặc thiêu hủy, hoặc cất giữ—để tránh gây họa về sau. Thế mà nhà họ Tiết lại chẳng hề e dè, vứt ra ngoài cho thiên hạ tranh nhau, chẳng sợ rước họa vào thân hay sao?
Ấy là vì Tiết sư cho rằng: nếu một mảnh bản thảo có thể giúp người khác khai sáng, vậy cũng xem như tích được một phần công đức. Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823544/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.