Đây chính là đường Hoàng Tuyền!
Một câu nhẹ nhàng của Lăng Cửu Xuyên khiến toàn thân Lăng Chính Bình nổi da gà, ánh mắt ngây dại, ngơ ngác nhìn những vong hồn xung quanh đang trôi dạt lặng lẽ tiến về phía trước.
Ông đang ở đâu đây? Đang làm gì vậy? Chẳng lẽ là đang nằm mơ?
Nhưng giấc mộng này cũng quá chân thật rồi đi!
Hãy xem ông vừa thấy gì kìa – một con quỷ không đầu đột ngột lao thẳng về phía ông, miệng hô lớn đòi ông trả đầu lại.
Lăng Chính Bình nghẹn một tiếng trong cổ, mắt trợn trắng, suýt nữa ngã ngửa ra sau. May nhờ Lăng Cửu Xuyên giữ chặt cánh tay ông, tay kia phất một cái, con quỷ không đầu kia lập tức rú lên một tiếng kinh hoàng rồi bỏ chạy mất dạng.
Các vong hồn gần đó cũng đồng loạt tản đi như gặp phải thứ không nên trêu vào.
“Còn ổn chứ?” Lăng Cửu Xuyên liếc nhìn chiếc áo nhỏ trong tay ông, nói: “Giữ kỹ áo đó, đừng để tiểu nhân bằng giấy bên trong bay mất. Nếu để vong hồn khác nhập vào thì nó sẽ thành mẫu thân của người đó.”
Lăng Chính Bình: “!”
Ngươi… ngươi có biết ngươi đang nói mấy thứ quái quỷ gì không!?
Ông há miệng định nói gì đó, nhưng cổ họng như bị bàn tay vô hình bóp chặt, không thốt được lời nào, chỉ biết siết chặt chiếc áo vào lòng.
“Đi thôi, theo ta.” Nàng nói rồi cất bước.
Lăng Chính Bình sắp khóc đến nơi, hai ngón tay níu lấy tay áo nàng, mặt mày méo xệch, giọng gần như khóc: “Ta… ta tê chân rồi, đi không nổi…”
Lăng Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823538/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.