Tà thần? Mọi người đồng loạt chấn động toàn thân.
Ánh mắt lần nữa rơi về phía tượng Hồng Liên, không biết có phải do trong miếu càng lúc càng u ám hay không, mà tượng vốn mang vẻ ôn nhu hiền hòa kia giờ như bị phủ một tầng hắc vụ, dần hiện rõ vẻ yêu tà, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên méo mó.
Sắc mặt Kha trưởng lão trầm xuống: “Vô lễ! Ngươi lại dám ăn nói bừa bãi trước mặt Sơn Thần?”
“Bị người vạch trần tâm sự, liền thẹn quá hóa giận?” Lăng Cửu Xuyên cười lạnh, nói: “Tượng đất chôn cốt, nhận lễ bái cầu nguyện từ người sống, hương khói không dứt suốt năm dài tháng rộng, tín ngưỡng tụ lại, khiến người chết chẳng thể siêu sinh, lại còn tế sống nuôi tà, máu tanh đoạt hồn, rốt cục hóa thành yêu nghiệt.”
“Ngươi câm miệng! Nàng là Sơn Thần Hồng Liên được toàn Nữ Nhi Trại tôn kính, đâu phải tà vật gì!” Kha trưởng lão kích động gầm lên, đưa tiêu xương lên miệng—nhưng chưa kịp thổi đã bị Tướng Xích vung vuốt đánh bay.
Kha trưởng lão nhìn hai tay trống không, sắc mặt biến đổi.
“Sơn Thần, vốn là linh khí tụ nơi núi, trải qua mưa dầm gió lớn, lôi đình rèn giũa, hấp thụ linh vận đất trời, từ đó sản sinh linh trí. Có được tín ngưỡng của thế nhân, tiếp nhận nguyện lực mà sinh thành thần chi linh. Còn nàng ta là gì?” Lăng Cửu Xuyên chỉ vào tượng Hồng Liên, lạnh lùng nói: “Ngươi đem thi cốt nàng phong trong tượng đất, khác nào chôn thây nơi miếu? Người chết như đèn tắt, thân xác hóa bụi, về với lòng đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823527/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.