“Choang!”
Thẩm Thanh Hà vừa nghe Lăng Cửu Xuyên nhẹ nhàng buông một câu: “Ngài không định mua mệnh sao?” thì tay run lên, chén trà chưa kịp cầm chắc đã rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Hắn nhìn Lăng Cửu Xuyên, mà nàng thì hoàn toàn không mang vẻ gì là nói chơi, trái lại cực kỳ nghiêm túc. Tâm can hắn bỗng nhiên căng chặt, như bị ai đó bóp nghẹt, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
“Mua mệnh”… Lời này chẳng phải ám chỉ mạng hắn, đã cận kề tử vong? “Cái gì mà mua mệnh?” Thẩm phu nhân đang mơ hồ tỉnh lại, lại nghe được một câu rợn tóc gáy như thế.
Thẩm Thanh Hà toàn thân cứng đờ, lập tức đưa mắt ra hiệu cho Lăng Cửu Xuyên dừng lời, rồi vội vã đến bên thê tử, dịu dàng hỏi han.
Tướng Xích từ linh đài lững thững bay ra, ngồi xổm lên vai nàng, nói: “Ngươi vẫn muốn tiêu diệt tận gốc đám người ở trại nữ nhân kia?”
“Cái gọi là công đức, kỳ thực là giữ cho Thẩm Thanh Hà còn sống mới chính là một việc tích đức.” Lăng Cửu Xuyên nhìn người nam nhân đang nhẹ giọng an ủi thê tử, trầm giọng nói: “Hắn là một vị thanh quan, nếu thế gian có thêm nhiều người như hắn, thì cõi đời này sẽ bớt đi ô trọc, thêm phần thanh minh.”
“Ồ, không ngờ ngươi cũng có tấm lòng cứu thế cứu dân đó nha.” Tướng Xích híp mắt trêu ghẹo.
Lăng Cửu Xuyên lườm nó: “Chính vì ta không có, cho nên mới muốn thế gian có thêm vài người như thế. Ít đi một chút dơ bẩn âm u, là chuyện tốt lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823519/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.