Nữ nhân? Sao lại là nữ nhân, lại còn là loại yếu ớt đến một trận gió cũng có thể thổi ngã? Câu nói này, Lăng Cửu Xuyên đã nghe nó lẩm bẩm suốt dọc đường, lặp đi lặp lại mãi, lại nhìn thấy đoàn bạch vụ kia cứ biến hóa không ngừng, lúc thì uốn thành dải, lúc lại tròn như quả cầu, lặp lại mãi một câu như đang do dự điều gì đó?
Nó không hành động, Lăng Cửu Xuyên cũng giả như không biết tới sự tồn tại của nó, chỉ là tay nàng vẫn luôn vuốt nhẹ chiếc Đế Chung nơi thắt lưng.
Đoàn linh thức này lai lịch chẳng rõ, nhưng Lăng Cửu Xuyên lại ngửi thấy trên người nó có khí tức đồng loại, vì thế không thể coi thường.
Đúng vậy, đoàn bạch vụ trước mắt này tuyệt không phải là mây khói bình thường, mà là một đoàn linh thức không rõ xuất xứ. Lăng Cửu Xuyên thầm nghĩ, những thứ không thể nhìn thấu lai lịch, tốt nhất nên cảnh giác, đặc biệt là khi nàng hiện tại mang thân thể tàn tạ này.
Nó đi theo nàng suốt một đường, lẩm bẩm mãi cho đến lúc về tới viện của Lăng gia, mới như thể đã hạ quyết tâm.
“Nữ nhân thì nữ nhân, dù sao cũng là chuyển cơ của lão tử, chẳng lẽ còn bỏ được?” Linh thức dán chặt ánh mắt vào Lăng Cửu Xuyên, từ kẽ răng nghiến ra một câu: “Cọp lớn có lúc cương có lúc nhu, tự nhiên có thể vừa là đực vừa là cái, chỉ cần ta không nói, ai có thể biết ta là nam hay nữ?”
Gì cơ?
Lăng Cửu Xuyên mí mắt giật mạnh, còn chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823494/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.