Nghe Thôi thị nói vậy, có lẽ là vì đã nhận được một sự cam đoan đủ mạnh, nên gương mặt nghiêm khắc của Lăng Chính Bình cuối cùng cũng giãn ra đôi phần. Chỉ là nghĩ đến việc lão gia họ Triệu qua đời, mày hắn lại chau chặt, rồi nhìn sang Lăng Cửu Xuyên đang ngẩn ngơ, khẽ hắng giọng một tiếng.
Lăng Cửu Xuyên khi ấy vẫn đang suy nghĩ về Cung gia và cái gọi là “đạo căn” rốt cuộc là thứ gì. Nàng có vẻ như không xa lạ với những thứ ấy, nhưng lại chẳng thể nhớ nổi điều gì.
Vẫn phải đi tìm lại hồn bị thất lạc thôi.
Nghe tiếng Lăng Chính Bình gọi, nàng mới hoàn hồn, quay đầu nhìn sang.
Lăng Chính Bình chăm chú nhìn nàng nói: “Người xưa có câu ‘họa từ miệng mà ra’, tuy lời nguyền rủa không có căn cứ rõ ràng, nhưng ngươi đã nói ra lời dữ, đó là sự thật, mà điều đó là điều kiêng kỵ với phần lớn người ta. Huống hồ nay lão gia họ Triệu đột nhiên ra đi, quả đúng như lời ứng nghiệm. Nhà họ Triệu chưa chắc không sinh lòng ngờ vực. Nếu ngươi biết điều gì, không bằng nói rõ, để chúng ta còn biết đường ứng phó, tránh cho hai nhà kết oán.”
Lăng Cửu Xuyên bật cười: “Ngài cứ nói thẳng ta là cái miệng quạ đen đi cho xong!”
Tay Lăng Chính Bình khựng lại, chòm râu bên mép cũng run lên vì tức, mắt trợn tròn như chuông đồng, nắp chén trà trong tay suýt nữa bị ông ta ném ra như cách vẫn hay làm khi dạy dỗ con cái. Nhưng tay ông ta vừa nhúc nhích, liền bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823492/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.