Tiếng sấm giữa trời đông vang lên đầy bất ngờ.
Lăng Cửu Xuyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng hạt tuyết nhỏ dày đặc rơi xuống, khí lạnh len lỏi qua khe cửa khiến người ta không khỏi rùng mình.
Quả là một mùa đông lạnh giá.
Nàng cắn một miếng bánh bao chay còn bốc hơi nghi ngút, lại nâng chén canh nóng húp một ngụm, dòng ấm trào xuống dạ dày, khiến nàng khẽ thở ra một tiếng đầy thoả mãn.
Đây là bữa ăn đầu tiên sau khi nàng sống lại.
Mùi vị và hơi ấm của cơm canh khiến nàng lần nữa cảm nhận được bản thân còn sống.
Sống thật tốt biết bao.
Chỉ khi còn sống, người ta mới có thể cảm thụ được nhân gian khói lửa, và cũng chỉ trong khói lửa ấy, mới tìm thấy được tia hy vọng.
Ví như lúc này đây—
Canh còn nóng, vị mặn vừa miệng, không còn là thứ hương khói nhạt nhẽo như sáp nến kia nữa.
Nếu có thêm chút thịt thì càng mỹ mãn, chỉ tiếc đang trong kỳ giữ tang, không đúng, những ngày ăn chay trường còn rất dài.
Lăng Cửu Xuyên nuốt trọn chiếc bánh bao, khiến tiểu tỳ hầu hạ bên cạnh không khỏi liếc mắt nhìn nàng, thân thể mảnh mai yếu đuối thế mà lại ăn khỏe đến vậy. Nhưng mà, trên người Cửu cô nương hình như có mùi gì đó? Khoé mắt nàng liếc thấy động tác che mũi của tỳ nữ, Lăng Cửu Xuyên khẽ chớp mắt, cúi đầu nhìn lại bản thân.
Xong rồi.
Nàng vừa chui từ đống xác ở bãi tha ma trở về, đến trang viện chưa kịp tắm rửa thì đã bị người của Hầu phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823480/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.