Trên đường đến Khang Thọ viện, trong lúc Vương ma ma thao thao bất tuyệt, Lăng Cửu Xuyên lại thu thập được không ít thông tin về thân thể này.
Tỷ như rõ ràng là con của nhị phòng, vậy mà xét theo hàng thứ trong thế hệ đồng vai, nàng lại đứng hàng thứ chín. Tất cả là do các thúc bá bên trưởng phòng và tam phòng đã sớm thành thân, sinh con đẻ cái như nấm mọc sau mưa. Còn phụ thân nàng là Lăng Chính Phạm thì cưới muộn, sinh con lại càng muộn, đến lúc nàng chào đời, con cháu bên kia đã đông đúc, nàng bị xếp thành hàng chín.
“Thế hệ này đều lấy chữ Thải đặt tên sao? Vậy mà đại danh ta lại là Cửu Xuyên?” Lăng Cửu Xuyên có chút tò mò hỏi.
Vương ma ma nghe vậy bèn thở dài, đáp:
“Cửu cô nương, tên của cô là do Nhị gia đặt. Khi cô còn trong bụng, ngài đã chọn sẵn trước khi xuất chinh. Nghe nói là có ý thơ gì đó, lão nô ít chữ, nhớ không rõ. Nhưng nhị phu nhân thì biết rõ đấy. Lão nô từng nghe qua một câu, rằng Nhị gia hy vọng cô có tấm lòng bao dung như biển rộng, dung nạp trăm sông.”
Lăng Cửu Xuyên hờ hững đáp:
“Vậy thì ông ấy hẳn thất vọng lắm, ta bụng dạ hẹp hòi, hay ghi hận, có thù báo ngay, bao dung như biển là điều không thể.”
Làm biển cả thì có gì hay? Việc gì cũng phải gánh, không mệt sao? Vương ma ma ngập ngừng hỏi:
“Cô nương trách nhị phu nhân sao?”
“Phụ mẫu con cái có duyên nông cạn, chẳng phải chuyện hiếm. Ta nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823478/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.