Mang theo muôn vàn nghi vấn trong lòng, Lăng Cửu Xuyên tiến vào linh đường. Vừa bước vào sân, thân thể nàng đã loạng choạng, thần hồn hư thoát, suýt chút nữa thì thoát ra khỏi xác.
Trong đầu nàng lập tức hiện lên một đoạn khẩu quyết, ngón tay khẽ động, gắng sức ép chặt thần hồn vào lại thể xác.
Phán Quan, đồ bị trời tru kia, ngươi còn bảo thân thể này và ta tương hợp nhất? Phi!
Lăng Cửu Xuyên đưa mắt nhìn về góc sân, ánh dương chiếu rọi lên mười mấy cái đầu trọc lóa khiến nàng suýt bị mù hai mắt chó. Tiếng tụng kinh liên miên bất tuyệt vang lên chẳng khác nào ma âm chui thẳng vào tai, tra tấn thần hồn nàng từng hồi.
Dù sao cũng là mượn xác hoàn hồn, lại còn là thân thể tàn tạ chẳng nguyên vẹn, cả thần hồn lẫn xác phàm đều suy yếu. Nay phải trực diện những kinh văn đầy kim quang ấy, quả thật khổ không thể tả.
Lăng Cửu Xuyên âm thầm niệm chú cố định hồn phách, thân thể lảo đảo được Kiến Lan đỡ lấy.
Kiến Lan hoảng hốt, nắm lấy tay nàng lo lắng hỏi: “Cô nương không sao chứ?”
Nàng kinh hoàng nhìn gương mặt Lăng Cửu Xuyên, bất giác nuốt khan một ngụm nước bọt. Vừa rồi nàng lảo đảo một cái khiến sắc mặt càng thêm tái nhợt xanh xao, không hề có chút huyết sắc, giống hệt người chết.
Cả đôi tay kia cũng lạnh buốt.
Tim Kiến Lan run lên bần bật.
Cửu cô nương danh tiếng đồn xa, chẳng ngờ gặp rồi mới thấy… có khi nào là một tiểu thư thể nhược bệnh nhiều? Lăng Cửu Xuyên nghiến chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4742050/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.