Tại Ô Kinh, tuyết đầu mùa lất phất rơi.
Lăng Cửu Xuyên đứng dưới mái hiên, nhìn hai chiếc lồng đèn trắng to lớn ghi chữ “Tế – 奠” đang bị gió Bắc thổi lay dữ dội, ánh mắt nàng hơi nheo lại.
Quẻ không lừa người.
Quả nhiên có người chết rồi.
Kẻ chết chính là tổ phụ của thân thể này – Khai Bình Hầu Lăng Phổ.
“Cửu cô nương, mau khoác lên đi.”
Lăng Cửu Xuyên cúi mắt, trong tầm nhìn là một màu trắng chói mắt – đó là bộ tang phục. Thân là cháu gái, đương nhiên phải mặc đồ tang để chịu tang ông.
Hừ, lúc không cần thì đày ra ngoài, lúc cần thì triệu hồi về làm cháu gái chịu tang.
Thấy nàng hồi lâu vẫn bất động, tỳ nữ tỏ vẻ sốt ruột, vừa định thúc giục thì tang phục trong tay đã bị giật lấy. Nàng ta ngoảnh sang nhìn, bàn tay kia gầy gò xương xẩu, trắng bệch chẳng chút sinh khí, giống hệt màu tang phục.
Tựa như tay người chết.
Lăng Cửu Xuyên khoác tang phục lên người, lấy dây gai buộc ngang eo, đội mũ tang lên đầu, quay sang nhìn tỳ nữ, nhếch miệng cười một nụ cười dữ tợn: “Ngươi xem ta có giống chịu tang không?”
Tỳ nữ giật mình, vô thức lùi lại hai bước, lạnh lẽo từ sống lưng lan lên.
Cửu cô nương trên đường về vẫn lặng lẽ không nói một lời, vẻ mặt u ám chẳng có chút sinh khí, giờ lại mặc toàn thân đồ trắng, cộng thêm khuôn mặt tái nhợt như xác chết, càng thêm âm khí rợn người.
Quả nhiên là đứa con gái không được yêu quý, cái bộ dạng âm u như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4742048/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.