Chương trước
Chương sau
Chưa tới nửa canh giờ sau, Ngưu Thiên và Diệp Tinh Thần và người của bọn họ đều tới. Trên mặt của hai người đều có chút không cao hứng, rất rõ ràng là bởi vì Sở Lâm Phong không đi tới nơi bọn họ phát hiện mà tạo thành.

- Lão đại, nhất định bên trong huyệt động bọn ta phát hiện ra có bảo bối, mà người ở chỗ này không phải chỉ có những người như chúng ta, vạn nhất bị người khác nhanh chân đến trước thì sẽ thiệt thòi lớn.

Ngưu Thiên có chút tức giận nói.

- Lão Ngưu, đừng nghĩ đơn giản như vậy, hang động có bảo bối bình thường đều có cạm bẫy lợi hại, hoặc là ma thú bảo vệ, những người kia đi vào chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn mà thôi. Kỳ thực chúng ta làm vậy là đang ngồi làm ngư ông đắc lợi đó.

Sở Lâm Phong cười nói.

Đối với Sở Lâm Phong, Ngưu Thiên tin tưởng không chút nghi ngờ, cho dù trong lòng không phục thì hắn cũng không dám phản bác.

Sau đó Sở Lâm Phong nói với Diệp Tinh Thần:

- Ta biết ngươi cũng trách ta tại sao không đi tới nơi mà ngươi phát hiện ra. Đều là học viên hà tất phải đi chia một chén canh cơ chứ. Gặp nguy hiểm bọn họ sẽ chạy trốn, không cần thiết cần chúng ta đi hỗ trợ. Hiện tại việc cấp bách của chúng ta là thu được càng nhiều ma tinh hơn nữa. Có thể gặp được trên trăm con ma thú là chuyện rất hiếm thấy, càng hiếm thấy hơn chính là những ma thú này đều không phải là loại rất lợi hại, ý của ta các ngươi đã hiểu chưa?

Sở Lâm Phong nói rất đúng mực, hai người không tìm được bất kỳ lý do nào để phản bác, cho nên đều không tự chủ được gật gật đầu.

- Mọi người phân tán ra, chậm rãi tới gần những ma thú này, hôm nay chúng ta có thu hoạch lớn rồi!

Sở Lâm Phong nói xong rồi xông ra ngoài trước tiên.

Sau mấy hơi thở sau Sở Lâm Phong đã đi ra ngoài được hơn trăm thước. Lúc này hắn có thể thấy rõ dáng vẻ của những ma thú này, quả nhiên đúng như bên trong tưởng tượng của mình, là một loại ma thú như sói. Chỗ duy nhất không giống chính là trên người chúng nó mọc đầy vảy giáp mà không phải là lông sói.

Rất rõ ràng đây là một loại ma thú có sức phòng ngự không tệ, công kích phổ thông sẽ vô dụng, vẻ mặt của Sở Lâm Phong rất tự nhiên, cũng không chút hoang mang chậm rãi chuyển động về phía trước, Thanh Sương kiếm trong tay phải bất cứ lúc nào cũng sẽ chuẩn bị phát ra một đạo công kích mạnh mẽ.

- Ngao!

Chính vào lúc này, một đạo tiếng kêu trầm thấp đột nhiên truyền đến, sau đó, chỉ thấy một bóng người màu xám từ bên trong cỏ dại nhảy ra, nhanh chóng vồ tới chỗ Sở Lâm Phong.

Sở Lâm Phong nhìn thẳng về phía trước, ngay khi cái bóng màu xám vừa mới tới gần thân thể của hắn thì cánh tay đã khẽ động, Thanh Sương kiếm được hắn nắm trong tay phải đã hóa ra một ánh kiếm lóe lên một cái rồi biến mất. Đồng thời hắn còn nhanh chóng sử dụng Lăng Ba vi bộ để vừa vặn tránh thoát công kích của ma thú đối với hắn.

Ma thú đánh về phía Sở Lâm Phong nhưng vồ hụt làm cho nó ngã xuống mặt đất, lúc này Sở Lâm Phong mới nhìn rõ được, đây không ngờ lại là một con ma thú đầu sói thân hổ. Chỉ là ở cổ của nó lúc này lại có máu tươi không ngừng chảy ra, Thanh Sương kiếm trực tiếp làm cho cổ nó xuất hiện một cái lỗ máu.

Ngay khi thứ này đang chuẩn bị một lần nữa tiến hành công kích với Sở Lâm Phong thì lại có mấy con ma thú đầu sói thân hổ từ bên trong cỏ dại nhảy lên, đồng thời vồ về phía Sở Lâm Phong, cái miệng lớn như chậu máu mở ra, toả ra một mùi thối dày đặc, khiến cho Sở Lâm Phong suýt chút nữa đã nghẹt thở.

- Con bà nó! Đây là ma thú gì chứ, sao lại thối như vậy hả!

Sở Lâm Phong che mũi quát. Truy Phong Kiếm Quyết nhanh chóng được thi triển ra, vô số kiếm hoa công kích về phía đám ma thú chạy như điên, rất nhanh đã có vài con bị thương, đối với thuộc tính chém sắt như chém bùn của Thanh Sương kiếm, coi như là phòng ngự của nó lợi hại đến đâu thì cũng là uổng công.

Mấy người Ngưu Thiên và Diệp Tinh Thần cũng đi lên theo, nhìn thấy trong nháy mắt Sở Lâm Phong đã đánh cho mấy con ma thú trọng thương, bọn họ đều âm thầm bội phục, cũng gia nhập vào trong săn giết, sau đó trận chém giết giữa người và ma thú chính thức bắt đầu.

Dương Nhị và Đường Lỵ thì chuyên môn chọn một ít ma thú lạc đàn để chém giết, không phải thực lực của các nàng kém, mỹ nữ là người mà nam nhân đều muốn bảo vệ, tuy rằng mọi người đều biết hai người này là nữ nhân của lão đại Sở Lâm Phong, nhưng chính vì nguyên nhân này càng làm cho mọi người bảo vệ đại tẩu, cho nên không để cho các nàng tham gia, nhưng hai người vẫn cảm thấy băn khoăn, vì vậy mới giết ma thú lạc đàn.

Trong lúc nhất thời tiếng hô chém giết vang vọng rung trời, tiếng gầm gừ của ma thú, tiếng reo hò của mọi người có vẻ đặc biệt kích thích, mỗi người đều đang ra sức chém giết. Đều hi vọng biểu hiện một phen ở trước mặt của Sở Lâm Phong.

Loại ma thú này tên là Lang Đầu Hổ, thuộc về ma thú cấp ba, chém giết cũng không quá mất công sức, không tới năm phút thì số lượng ma thú chết ở dưới kiếm của Sở Lâm Phong đã có hơn mười đầu.

Đương nhiên chuyện này chủ yếu là bởi vì Thanh Sương kiếm trong tay Sở Lâm Phong có uy lực cực kỳ mạnh mẽ, lại thêm vào thực lực của hắn mạnh mẽ cho nên khi chém giết cũng rất ung dung.

Những người khác thì chậm hơn rất nhiều, Ngưu Thiên chém giết được ba con, Diệp Tinh Thần cũng chém giết được ba con, Tây Môn Phiêu Tuyết thì lại chỉ có hai con, ba người đều mệt đến mức thở hổn hển.

- Lực phòng ngự của ma thú này cũng quá kinh người đó, kiếm của ta mới tạo ra được vài vết tích trên người thì cánh tay đã chấn động đến mức tê dại, con bà nó, thật là khó giết!

Diệp Tinh Thần một mặt đánh giết, một mặt nói.

- Ta cũng thấy như thế, vảy giáp của những thứ này quá dầy, chỉ là các ngươi xem lão đại giết mà xem, thật dễ dàng, hai ba lần đã chém giết được một con, không hổ là lão đại!

Tây Môn Phiêu Tuyết không quên nịnh hót nói.

Sở Lâm Phong quay đầu lại, cười cợt nói với mọi người:

- Mọi người cố gắng một chút, có thể gặp phải bầy ma thú như vậy là cơ hội hiếm có, lực công kích không lớn bao nhiêu nhưng lại có thể có được ma tinh, cố lên! Xem ai giết được nhiều nhất, đến lúc đó số lượng ma tinh được phân cũng nhiều hơn!

Lời nói của Sở Lâm Phong lập tức đưa đến tác dụng cổ vũ, mọi người đều ra sức vung binh khí trong tay lên bắt chuyện với thân thể của đám Lang Đầu Hổ.

Đường Lỵ và Dương Nhị thì nhìn nhau, cười cười:

- Trong tay tên này có một cái thần binh lợi khí, đương nhiên muốn giết sẽ rất ung dung, nếu như đổi thành binh khí phổ thông, để xem hắn còn nói như vậy được nữa không.

Sau khi Đường Lỵ chém giết một con ma thú rồi lại nói.

- Hắn chính là một người biến thái, bất kể là thiên phú hay là tốc độ đều làm cho người ta hít khói, trên người còn có một ít đồ vật không có cách nào giải thích được, càng khiến cho người ta hiếu kỳ hơn nữa!

Lúc này Dương Nhị cũng đã chém giết được một con.

- Chính vì thế nên ngươi mới bị hắn hấp dẫn đúng không! Không phải là người nào cũng có thể lọt vào mắt của tiểu thư thiên tài Dương gia được nhỉ.

- Không phải ngươi cũng như thế sao, Đường môn cũng không thể kém hơn Dương gia ta nhá! Đừng tưởng rằng ta không biết, trong lòng ngươi đã sớm có hắn rồi!

Nhị nữ tranh giành tình nhân khiến cho mọi người không ngừng hâm mộ, trên mặt Sở Lâm Phong lại có chút nóng nát, nhiều nữ nhân đúng là phiền phức, nếu có thời gian nhất định phải chỉnh đốn lại mới được.

Mặc dù số lượng của ma thú nhiều, nhưng thực lực của đám người Sở Lâm Phong không tệ, sau nửa canh giờ đã chém giết được hơn nửa, đám Lang Đầu Hổ còn lại đã bắt đầu chạy trốn, muốn chém giết rõ ràng sẽ tốn nhiều công sức hơn rất nhiều.

Tinh Thần chi lực của mọi người tiêu hao rất lớn, rất nhiều người đã đổ mồ hôi đầm đìa, Sở Lâm Phong thấy thế mới nói:

- Mọi người đừng truy đuổi những ma thú này nữa, nhanh chóng lấy ma tinh ra, sau đó phân phối.

Không tới năm phút, toàn bộ ma tinh trong cơ thể Lang Đầu Hổ bị chém giết được lấy ra, mọi người đều rất tự giác giao cho Sở Lâm Phong, có chừng năm mươi, sáu mươi viên.

- Lâm Phong, cũng đừng lãng phí thi thể của đám ma thú này, Tiểu Ảnh của ngươi rất đói bụng, để nó ăn một bữa đi. Tuy rằng những Lang Đầu Hổ này không có bao nhiêu năng lượng, thế nhưng lại hơn ở số lượng nhiều, phải ăn thì mới có thể đột phá được.

Lúc này Kiếm linh Nguyệt nhi lên tiếng nhắc nhở hắn.

Kiếm linh không nói thì Sở Lâm Phong đã quên mất Huyết Ảnh cuồng sư Tiểu Ảnh, hơi suy nghĩ một chút, Tiểu Ảnh lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.