Chương trước
Chương sau
Đại đao trong tay của Âu Dương Hồng hiện lên ánh sáng màu đỏ, trên Sinh tử đài có vẻ hết sức chói mắt, sát khí vô biên trên thân đao cho thấy cây đao này rất bất phàm.

- Xem ra hắn chuẩn bị dùng binh khí thay thế công kích, Địa Vũ cảnh tam trọng thiên dùng binh khí công kích, nếu như là thi triển ra vũ kỹ, uy lực của nó còn lợi hại hơn quyền chưởng rất nhiều, ngươi đã dùng binh khí thì ta đây sẽ chơi với ngươi!

Trong lòng Sở Lâm Phong âm thầm cười nói, sau đó hắn lấy ra một thanh trường kiếm loang lổ từ trong đai lưng trữ vật ra.

Thanh sương kiếm của Sở Lâm Phong tạo ra cho mọi người cảm giác chính là một thanh kiếm đồng nát, mà đại đao của Âu Dương Hồng lại là thần binh lợi khí. Lúc này rất nhiều người đều có chút mơ hồ, có phải tiểu tử này bị bệnh hay là nghèo tới đáng thương vậy, không ngờ lại là binh khí như vậy.

Trong lòng Âu Dương Hồng cũng rất là đắc ý, cây đại đao này của hắn là một thanh binh khí thượng phẩm tên là Hỏa vân đao, cây đao này là bảo đao bài danh trước ba trong gia tộc. Bởi vì tiến vào Thiên Long học viện cho nên gia chủ mới ban thưởng cho hắn.

Sau khi thấy trường kiếm trong tay của Sở Lâm Phong, hắn cười nói:

- Trường kiếm này của ngươi mà cũng gọi là binh khí? Hàng vỉa hè gì đó cũng tốt hơn thứ này của ngươi. Nếu như không có binh khí tốt, ta thấy ngươi nên quỳ xuống dập đầu nhận sai với ta, lời nói trước đó của ta vẫn còn hiệu lực.

- Phải không? Đợi đó rồi ngươi sẽ biết, thanh kiếm nát của ta là thiết khắc tinh của thần binh lợi khí, không tin cứ thử xem.

Sở Lâm Phong vừa cười vừa nói, đây chính là trường kiếm mà Tiết Kim Sơn đưa cho hắn, thanh trường kiếm này chân chính là Thần khí thượng cổ, Âu Dương Hồng ngươi ếch ngồi đáy giếng như vậy sao có thể biết được chứ?

- Không biết sống chết! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!

Âu Dương Hồng cũng lười nói nhảm, hắn giơ đại đao trong tay lên, trực tiếp từ tại chỗ nhảy lên trên không trung, mang theo một đạo tàn ảnh từ trên xuống dưới bổ tới chỗ Sở Lâm Phong.

Thân đao khi hắn nhảy lên lập tức xuất hiện lửa như thực chất, nhiệt độ cực nóng làm cho không khí chung quanh cháy sạch tạo thành tiếng rung động. Từ rất xa Sở Lâm Phong đã cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt tập kích tới chỗ mình, y phục trên người dường như đang bị thiêu đốt.

- Chẳng lẽ vũ kỹ này của hắn là dung hợp hỏa thuộc tính? Sao những người này đều biết vũ kỹ thuộc tính thế nhỉ?

Trong lòng hắn âm thầm kinh ngạc nói.

Chỉ là động tác của Sở Lâm Phong cũng không chậm. Hắn nắm Thanh sương kiếm trong tay thật chặt, sau đó hét lớn một tiếng:

- Phong quyển tàn vân!

Truy Phong Kiếm Pháp thức thứ bảy trong nháy mắt được thi triển ra. Sau khi đạt tới Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên, Sở Lâm Phong thi triển ra một chiêu Phong quyển tàn vân này so với trước kia còn có uy lực lớn hơn nữa, nếu như nói lực công kích trước kia như dòng suối nhỏ, như vậy lực công kích bây giờ đã như dòng sông lớn rồi.

Một con rồng bằng gió xuất hiện ở trước mặt của hắn, nhanh chóng tập kích về phía Âu Dương Hồng, người ở dưới đài thấy vậy đều hô một tiếng hay.

Rồng gió cùng khí lãng cực nóng va chạm vào nhau, trong nháy mắt hai loại lực công kích đan vào một chỗ, phát ra một trận thanh âm tí tách lộp bộp.

Có lẽ là Sở Lâm Phong đã đánh giá thấp uy lực một kiếm này của đối phương, hoặc là uy lực của một kích Phong quyển tàn vân này không đủ cường đại, cho nên hai loại năng lượng đối đầu không được năm giây thì rồng gió do Phong quyển tàn vân hình thành đã biến mất không thấy.

Tuy rằng ánh sáng màu đỏ trên thân đao của Âu Dương Hồng yếu bớt đi không ít, nhưng không hoàn toàn biến mất, cả người và đao trực tiếp đột phá phòng tuyến của Sở Lâm Phong, đi tới trước mặt của hắn.

Tốc độ quá nhanh, cho dù Sở Lâm Phong thi triển Di hình hoán ảnh thì cũng không kịp. Thứ duy nhất có thể ngăn cản đó là dùng Thanh sương kiếm ngăn thân đao của Âu Dương Hồng lại, nhưng còn đao mang cực nóng trên thân đao kia thì lại bất lực.

Trong nháy mắt này, Sở Lâm Phong giơ Thanh sương kiếm trong tay lên, đụng chạm vào đại đao trong tay đối phương, đao mang trên thân đao trực tiếp rơi xuống trên người của hắn.

Lực lượng khổng lồ trên thân đao trực tiếp đánh bay Sở Lâm Phong, đao mang tiến vào thân thể khiến cho Sở Lâm Phong bị nội thương không nhẹ, trên không trung xuất hiện một mảnh hoa máu đỏ tươi.

- Lâm Phong!

- Lâm Phong!

Trong đám người vây xem bên dưới có hai thanh âm hầu như là đồng thời phát ra, chủ nhân của thanh âm đều là nữ nhân.

Chỉ cần đi vào Sinh Tử đài chiến đấu thì sẽ không cho phép người khác đi lên. Trừ phi là Viện trưởng học viện, hai nữ tử này mắt thấy Sở Lâm Phong thụ thương mà chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.

Một người phát ra thanh âm là Lâm Nhược Hi, một người còn lại là Tư Mã Tĩnh Di, lúc này trong lòng hai người lo lắng tới mức khó có thể nói nên lời, đều hận không thể lập tức xông lên xem hắn một chút.

Hai vị mỹ nữ tuyệt thế đồng thời lo lắng cho một người, đây là chuyện mà mọi người không nghĩ tới. Lâm Nhược Hi lo lắng thì mọi người có thể hiểu được, dù sao nàng là vị hôn thê của Sở Lâm Phong, thế nhưng Tư Mã Tĩnh Di lại khác.

Rất nhiều người đều biết nàng là một trong các nữ tử đẹp nhất của ban Ưu Đẳng, người ái mộ nàng chỗ nào cũng có. Trong đó Ngô Tình bài danh thứ tư càng truy cầu nàng rất lâu mà cũng không có kết quả.

Nhưng bây giờ nàng lại lên tiếng cùng với vẻ mặt lo lắng trên mặt lại làm cho rất nhiều người sinh ra cảm giác hoài nghi. Rốt cuộc quan hệ của Sở Lâm Phong này với nàng là như thế nào.

Trong đám người, trên mặt của Ngô Tình cũng nóng hừng hực, Tư Mã Tĩnh Di đã nói chắc chắn nàng sẽ không đến xem quyết đấu trên Sinh tử đài lần này, không nghĩ tới nàng lại xuất hiện ở nơi này.

Còn gọi tiểu tử Sở Lâm Phong này là Lâm Phong, xem ra quan hệ của bọn họ rất là không tệ, một loại dự cảm không tốt hiện lên ở trong lòng của hắn. Nếu quả thật là như vậy thì cho dù Sở Lâm Phong có thể chém giết Âu Dương Hồng thì mình cũng sẽ phải loại bỏ hắn.

Tư Mã Tĩnh Di chỉ có thể thuộc về mình, người khác đừng mơ nhúng chàm.

Lúc này Sở Lâm Phong nhìn y phục đã bị thiêu rụi trên người một chút, lại cười khổ nói:

- Bản thân mình đã quá tự đại, đối phương có thực lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên, đương nhiên Phong quyển tàn vân này không thể đả thương được hắn.

Không nghĩ tới Tinh Thần thân thể tầng hai cũng không thể ngăn cản được đao mang bá đạo này. Như vậy hẳn thực lực của Âu Dương Hồng này còn lợi hại hơn lão nhân của Phủ thành chủ kia một chút.

Sau khi lau vết máu ở khóe miệng đi, trong nháy mắt Sở Lâm Phong đã che tinh thần lực kín toàn thân. Đối phó với hắn chỉ có thể dùng sát chiêu lợi hại nhất, hiện tại Sở Lâm Phong có hai sát chiêu để cho hắn chọn, một là Tâm Kiếm hắn đã lĩnh ngộ được khi khảo nghiệm, một cái còn lại là một kiếm không có gì lạ kia.

Uy lực của hai thứ đều rất lớn, Sở Lâm Phong quyết định sử dụng Tâm Kiếm, bản thân hắn còn chưa từng dùng Tâm Kiếm giết người. Để xem uy lực của chiêu này sẽ ra sao.

Sau đó hắn vứt bỏ tất cả tạp niệm, cả người tiến vào một loại trạng thái quên mình, bỏ mặc động tĩnh ở trên đài dưới đài.

Cả người lẳng lặng đứng ở trên Sinh tử đài, y phục trên người không gió mà lay, làm cho người ta có một loại cảm giác như lão tăng nhập định.

- Không tốt, Âu Dương Hồng gặp nguy hiểm!

Lúc này trên không trung có một người kinh hô.

Nói xong cả người hắn nhanh chóng từ trên không trung nhảy xuống, đi tới bên cạnh Âu Dương Hồng. Mà lúc này khóe miệng của Sở Lâm Phong phun ra hai chữ Tâm Kiếm như muỗi kêu.

Thanh sương kiếm trong tay trực tiếp từ trong tay bay ra ngoài, phóng về phía người của Âu Dương Hồng, tốc độ rất chậm như là tùy thời có khả năng rơi xuống mặt đất vậy.

- Công Tôn Trường Viễn, ngươi thua rồi. Không nghĩ tới Tâm Kiếm của tiểu tử này đã đạt đến cảnh giới người kiếm hợp nhất, quả thật là thiên tài!

Trên không trung, Từ viện trưởng cười dài nói.

Có thể dừng lại ở trên không trung đó là tượng trưng cho việc thực lực đạt tới Thiên Vũ cảnh. Sau khi ở trong người kết thành Thiên tinh đan là có thể hấp thu lực lượng thiên địa để khống chế thân thể của mình.

Khi Công Tôn Trường Viễn hạ xuống vừa vặn chặn lại một kiếm này của Sở Lâm Phong, chỉ thấy hắn nhanh chóng đánh ra một chưởng, sau đó mang theo Âu Dương Hồng bước về phía không trung.

Sở Lâm Phong lập tức cảm nhận được một cỗ uy áp bài sơn đảo hải truyền đến phía mình. Công kích Tâm Kiếm trong nháy mắt đã bị đánh bại, cả người hắn liên tiếp lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được bước chân.

Ngực phập phồng bất định, một ngụm máu không nhịn được từ trong miệng phun ra, sắc mặt có vẻ hết sức tái nhợt.

Mà lúc này Từ viện trưởng trên không trung cũng rơi vào trước mặt của Sở Lâm Phong, tay xuất ra một viên đan dược màu đỏ rồi nói:

- Ăn vào, có nghi hoặc gì thì chờ lát nữa hãy nói.

Mà Công Tôn Trường Viễn và Âu Dương Hồng cũng rơi vào trên đài. Chỉ là hắn phát hiện ra ở ống tay áo của mình lại có một vết thương, đó là do bị kiếm khí cắt, trong lòng hắn âm thầm khiếp sợ uy lực Tâm Kiếm của tiểu tử này lại lợi hại như vậy, quả thực là không đơn giản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.