Trong lòng Sở Lâm Phong rất muốn biết kết quả rốt cuộc trứng ma thú trong tay này là loại ma thú đẳng cấp thế nào.
Nghe Kiếm linh Nguyệt Nhi nói là thứ tốt, vậy nhất định là ma thú đẳng cấp cao. Bởi vì thứ có thể được nàng nói là thứ tốt trên cơ bản đều là nghịch thiên, ví dụ như Thanh Sương Kiếm vậy.
- Trứng ma thú này hẳn là kết quả của linh thú Huyết Ảnh Cuồng Sư, nếu như có thể thuận lợi ấp nó ra, tương lai rất có thể nó sẽ trở thành linh thú.
Kiếm linh Nguyệt Nhi dùng giọng khẳng định nói.
- Vì sao ngươi lại có thể chắc chắn như thế chứ? Ở trên này cũng không có đánh dấu gì a.
- Tuy rằng không có đánh dấu, thế nhưng cũng có khí tức của Huyết Ảnh Cuồng Sư. Chỉ là nếu muốn ấp trứng ma thú này thành công thì cũng không dễ dàng, cho nên tạm thời hiện tại ngươi không nên nghĩ tới chuyện này thì hơn.
Sở Lâm Phong lập tức nhụt chí, Kiếm linh nói không dễ dàng thì nhất định sẽ rất khó, thế nhưng trong hắn lòng vẫn có chút không cam lòng.
- Ngươi nói cụ thể một chút coi, không chừng số ta may, có thể ấp nó ra thì sao?
- Có đủ linh khí và Tinh Thần chi lực là có thể ấp ra được. Ngươi không nhìn thấy tuy rằng bề ngoài trứng ma thú này bóng loáng, thế nhưng kỳ thực đã gần như hoá đá, nếu như ta không đoán sai. Tuổi của trứng ma thú này ít nhất đã được năm trăm năm.
Ngươi ngẫm lại mà xem, năm trăm năm mà còn chưa ấp ra được, ngươi có hi vọng lập tức ấp thành công hay không? Cho nên vẫn nên hấp thụ Tinh Thần chi lực nhiều một chút, chuẩn bị cho tỷ thí gia tộc không lâu sau nữa thì hơn.
Kiếm linh Nguyệt Nhi dùng giọng bất đắc dĩ nói.
Giờ phút này Sở Lâm Phong không còn lời nào để nói, ngẫm lại năm trăm năm cũng đã cảm thấy đủ khủng bố.
Còn tưởng rằng mình lượm được bảo vật, thế nhưng không nghĩ tới lại là đồ vật vô dụng, tiện tay ném trứng ma thú lên bàn, cũng không quan tâm tới nó nữa.
Bên Sở Lâm Phong không có việc gì, nhưng bên ngoài đã trở nên hỗn loạn. Sau khi Lưu Mang về đến nhà đã thêm mắm thêm muối, nói Sở Lâm Phong làm nhục hắn ra sao, giết tùy tùng của mình ra sao nói cho phụ thân Lưu Nguyên Khải của hắn biết.
Luận thực lực, có thể nói ở bên trong năm gia tộc lớn Lưu gia có thể đứng trong ba vị trí đầu. Cho nên sau khi Lưu Nguyên Khải nghe thấy nhi tử của mình bị bắt nạt, hắn nhất thời nổi trận lôi đình.
Có câu nói đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, huống hồ là nhi tử của mình, tính mạng của đám tùy tùng, nể mặt gia thế của đối phương cho qua thì cũng thôi đi. Dù sao ai cũng không muốn làm căng a.
Nhưng hiện tại là trực tiếp giẫm lên trên mặt, cơn giận này thực sự Lưu Nguyên Khải nuốt không trôi được. Nghe nói Lâm Phong là một rác rưởi trong gia tộc thì hắn lại càng không thể tha thứ được.
Kết quả là hắn mang theo mấy chục người trong gia tộc nổi giận đùng đùng đi tới Sở gia tìm Sở Lâm Phong để tính sổ.
Tu luyện nhiều ngày, Sở Lâm Phong đang chuẩn bị nằm ở trên giường của mình ngủ một lát thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Sau đó âm thanh của Lâm Yên Nhiên đã truyền đến:
- Nhị thiếu gia không tốt rồi. Gia chủ Lưu gia mang theo rất nhiều người đi tới phủ đệ chỉ mặt gọi tên, muốn thiếu gia đi ra ngoài nói chuyện. Nghe hắn nói thiếu gia giết người của Lưu gia hắn.
- Tên rác rưởi chết tiệt này lại dẫn người đến gây sự, sớm biết như vậy thì lúc đó ta đã chém giết hắn. Lúc trước vì không muốn gây phiền toái cho gia tộc cho nên ta mới tha mạng cho hắn. Xem ra lần đó đã uổng phí tâm cơ rồi.
Ra ngoài phòng, Sở Lâm Phong trực tiếp đi đến cửa lớn của phủ đệ, người còn chưa tới thì thanh âm phách lối của đối phương đã truyền đến.
- Sở Nguyên Phách, nếu ngày hôm nay ngươi không cho lão tử một câu trả lời hợp lý, ta sẽ diệt Sở gia các ngươi!
Nghe thanh âm tức giận này hẳn là của gia chủ Lưu gia Lưu Nguyên Khải, chỉ có hắn mới có tư cách nói chuyện như vậy.
- Diệt Sở gia ta? Chỉ bằng vào người của Lưu gia ngươi? Lưu Nguyên Khải, đừng có rắm thối ở trước mặt lão tử. Lão tử không dễ bị dọa thế đâu, có bản lĩnh thì cứ phóng ngựa lại đây.
Sở Nguyên Phách cũng không phải là kẻ tầm thường.
Bị đối phương bắt nạt tới cửa, nếu như còn không phản kích thì quả thực quá uất ức. Tuy rằng hắn không biết tại sao Sở Lâm Phong lại chém giết mấy hạ nhân của Lưu gia, thế nhưng nhất định là có nguyên nhân của nó.
Sở Lâm Phong không phải là một đứa trẻ dễ kích động, công phu ẩn nhẫn của nó mình đã lĩnh giáo qua. Hiện tại trong lòng hắn rất hi vọng nó không đến. Dù sao thực lực của đối phương gần như bằng bên mình, hươu chết vào tay ai còn không rõ ràng a.
Lúc này một hán tử trung niên ở bên cạnh Lưu Nguyên Khải ghé vào lỗ tai hắn nói thầm cái gì đó. Nhìn dáng vẻ nhất định đã có chủ ý gì đó.
Hai mắt của Lưu Nguyên Khải không ngừng chuyển động, nói:
- Giao nhi tử của ngươi ra đây, để hắn cho Lưu gia chúng ta một câu trả lời. Như vậy chuyện này sẽ coi như xong, nếu như không đồng ý. Như vậy từ hôm nay trở đi trong Lưu Vân thành sẽ thiếu đi một thế gia.
Từ trong giọng nói của hắn rõ ràng đã hòa hoãn hơn không ít, đây nhất định là do hán tử trung niên kia đã ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó. Mà nhất định hắn cũng kiêng kỵ cái gì đó cho nên không dám làm quá như trước.
Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, hắn cũng không thể vì một đứa nhi tử không ra gì mà đẩy gia tộc tới tình cảnh nguy cơ.
Lúc này Sở Lâm Phong đã đến:
- Tiểu gia ta đến rồi, có gì cần nói chứ?
Sở Nguyên Phách hơi nhíu mày, nói:
- Tiểu Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người của Lưu gia lại đến Sở gia ta hưng binh vấn tội chứ?
- Phụ thân, ngày hôm nay con chỉ làm chuyện vì dân trừ hại mà thôi. Quả thật có chút người béo phệ não ngắn, không hỏi đúng sai phải trái đã tới nơi này cắn người linh tinh. Con cũng không có cách nào a.
Hai mắt của Sở Lâm Phong như điện nhìn về phía Lưu Mang đang ở cách đó không xa.
- Sở Lâm Phong, ngươi giết tùy tùng của ta còn dám nói khoác không biết ngượng, ngày hôm nay nhất định ngươi sẽ phải chết!
Lúc này Lưu Mang có người của gia tộc che chở cho nên lại bắt đầu hung hăng.
- Là ai giống như chó con xin xỏ ta tha mạng, có phải đầu ngươi có vấn đề nên mới bắt nạt dân lành, hiếp đáp kẻ yếu, có chuyện gì mà ngươi không làm chứ? Nếu như không phải ta nể mặt song phương là con cháu thế gia thì ngươi đã sớm bị ta giết rồi, nào có mạng ở đây kêu loạn chứ?
Trong lòng Sở Lâm Phong nhất thời giận dữ, cũng mặc kệ người của Lưu gia nghĩ gì mà nói.
Lưu Mang bình thường thế nào trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, trên khuôn mặt già nua của Lưu Nguyên Khải có chút không nhịn được.
- Ta nghe nói ngươi được gọi là rác rưởi, nhưng trong nháy mắt chém giết ba người, nếu như có bản lĩnh thì chiến với Lang nhi nhà ta một trận. Chỉ cần ngươi có thể thắng nó, như vậy chuyện ngày hôm nay sẽ xóa bỏ, nếu như bị hắn chém giết thì cũng đừng trách Lưu gia ta bắt nạt người.
Lưu Lang là nhi tử lớn nhất của Lưu Nguyên Khải, năm nay đã mười tám tuổi, từ lúc một năm trước đã đột phá tới Huyền vũ cảnh lục trọng thiên, thực lực hôm nay có thể nói là cách Huyền vũ cảnh thất trọng thiên cũng không xa.
Lưu Nguyên Khải chỉ đích danh, muốn Sở Lâm Phong đánh với Lưu Lang một trận, đó là do nhìn trúng thực lực của Lưu Lang mạnh hơn Sở Lâm Phong.
- Đê tiện!
Sở Nguyên Phách âm thầm mắng một câu, như vậy chẳng khác nào là muốn lấy tính mạng của Sở Lâm Phong.
- Tiểu Phong, thực lực của Lưu Lang kia là Huyền vũ cảnh lục trọng thiên, con không phải là đối thủ của hắn. Hay là thôi đi, không nên cá chết lưới rách với bọn chúng.
Trong lòng Sở Nguyên Phách rất là lo lắng.
Khóe miệng Sở Lâm Phong nở nụ cười:
- Phụ thân, yên tâm đi, con không sao đâu. Nếu như con nói con có thể trực tiếp chém giết hắn, như vậy tên Lưu Nguyên Khải này có thể liều mạng cùng chúng ta hay không?
Bây giờ Sở Lâm Phong vô cùng tin tưởng đối với thực lực của mình, Huyền vũ cảnh lục trọng thiên. Hắn dám chắc trong vòng mười chiêu có thể chém giết được đối phương, ngộ nhỡ hắn thực sự giết chết Lưu Lang này, như vậy hậu quả này quá nghiêm trọng.
- Tiểu Phong, hiện tại chính là thời buổi rối loạn, sắp tới là tỷ thí gia tộc, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Nếu như con thật sự có thực lực kia thì tha cho hắn một mạng đi!
Trong lòng Sở Nguyên Phách càng ngày càng hồ đồ.
Từ trong lời nói của Sở Lâm Phong, rất rõ ràng nó có thể dễ dàng chém giết được võ giả Huyền vũ cảnh lục trọng thiên. Như vậy cảnh giới hiện tại của nó là gì, bí mật trên người nhi tử này của hắn quả thực là không ít.
Lúc này, trong đám người Lưu gia có một thiếu niên mặc áo trắng đi ra, trên khuôn mặt toát ra khí tức tàn nhẫn.
- Rác rưởi Sở gia, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi chết ở dưới ba thước thanh phong của ta!
Ngữ khí vô cùng ngông cuồng, Sở Lâm Phong cũng không phản đối:
- Có phải là rác rưởi hay không không phải là chuyện mà ngươi có thể định đoạt. Nếu như ta giết ngươi thì làm sao bây giờ? Phụ thân ngươi có thể phát điên tới trả thù nhà ta hay không?
Câu nói này của Sở Lâm Phong là nói với Lưu Nguyên Khải, nếu như hắn nói không, như vậy rất có thể Sở Lâm Phong sẽ lập tức chém giết Lưu Lang.
Có thể nói Lưu Nguyên Khải hoàn toàn tự tin đối với nhi tử của mình:
- Sống chết có số, giàu có nhờ trời. Giữa hai người các ngươi, bất kể là ai bị đối phương giết chết đều không liên quan tới gia tộc. Đương nhiên tốt nhất là không nên xảy ra tình cảnh nguy hiểm đến tình mạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]