Chương trước
Chương sau
Tinh Thần chi lực rất là mạnh, là một loại lực lượng chân thật nhất trên lục địa, bất kể là tu luyện võ kỹ hay là tăng cảnh giới lên đều không thể thiếu nó. Mà người cảnh giới càng cao thì Tinh Thần chi lực càng cường đại.
Nếu như là cường giả Thiên vũ cảnh, coi như là ban ngày thì cũng có thể hấp thu được Tinh Thần chi lực, nếu như là cường giả Thần vũ cảnh giới thì có thể mở ra Thiên hà trong cơ thể, lại càng không cần phải nói.
Sở Lâm Phong nghe kiếm linh nói xong, hắn lại càng khát vọng đối với việc tăng cao thực lực:
- Ý của ngươi nói là dùng Tinh Thần chi lực để tu luyện võ kỹ sẽ càng nhanh hơn, uy lực càng lớn hơn hay sao?
- Không khác là bao, thể chất của ngươi không giống người khác, hấp thu Tinh Thần chi lực nhanh hơn người khác mấy lần, thế nhưng ở phương diện cảnh giới muốn tăng trưởng thì lại chậm hơn người khác mấy lần. Mọi việc có lợi thì có hại, chỉ là ngươi phải tốn nhiều thời gian hơn nữa thì mới có thể được báo đáp tương ứng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao ta lại xuất hiện ở bên trong cơ thể ngươi.
Kiếm linh chậm rãi nói ở trong đầu của Sở Lâm Phong:
- Nếu như ngươi có thể thức tỉnh huyết thống thì thật tốt aá, ngàn năm, chủ nhân ta tìm kiếm ngươi đã ngàn năm. Thế nhưng thực lực của ngươi bây giờ ngay cả một phần vạn lúc trước cũng chưa tới. Như vậy thì làm sao có thể báo được mối thù diệt môn kia achứ!
Lời này đương nhiên Sở Lâm Phong không nghe thấy, nếu như nghe được không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì nữa.
Chỉ là giờ phút này trong lòng hắn đã có quyết định, buổi tối hắn sẽ toàn lực hấp thu Tinh Thần chi lực, ban ngày luyện tập võ kỹ, hắn phát hiện ra sau khi hấp thu Tinh Thần chi lực hắn cũng không có buồn ngủ một chút nào.
Nói cách khác hắn có thể tu luyện cả ngày lẫn đêm, so với người bình thường thì nhiều thời gian hơn gấp đôi.
Sau đó, thời gian ba ngày này Sở Lâm Phong đều hấp thu Tinh Thần chi lực vào buổi tối, ban ngày thì luyện tập Huyễn Ảnh Chỉ,. Có kiếm linh biến thái này chỉ điểm, có thể nói là tiến triển của Sở Lâm Phong cực nhanh.
Thời gian ba ngày hắn đã tu luyện Huyễn Ảnh Chỉ đến đại thành, nếu như có người biết hắn trong vòng thời gian ba ngày đã luyện thành một môn võ kỹ. N thì nhất định sẽ cho rằng có thể là đầu óc của hắn có vấn đề.
Đối với uy lực của Huyễn Ảnh Chỉ., Sở Lâm Phong rất là hài lòng. Ban ngày, hắn dùng Huyễn Ảnh Chỉ trực tiếp bắn xuyên qua một gốc đại thụ lớn, chỗ bắn xuyên qua bóng loáng như bị mài giũa, nếu như điểm lên trên thân thể người, chuyện để lại lỗ máu là không thể nghi ngờ.
Sở Lâm Phong nhìn vào đan điền ở trong cơ thể, lúc này Tinh Thần chi lực đã tụ lại không ít, đang bắt đầu chậm rãi vận chuyển chung quanh đan điền, cũng không kém bao nhiêu so với linh lực ở trong đan điền.
- Kiếm linh, nếu như lúc này ta tới tầng thứ hai của Tàng thư các, như vậy có thể mở nó ra được không?
Nhìn thấy Tinh Thần chi lực trong cơ thể, Sở Lâm Phong vô cùng có lòng tin với mình.
Một lát sau âm thanh của kiếm linh mới xuất hiện:
- Có thể, nhưng không phải là vào lúc này. Ngươi nên hấp thu thêm Tinh Thần chi lực một tuần nữa, chờ tới lúc Tinh Thần chi lực trong cơ thể lớn hơn thì mới nên đi vào. Bởi vì võ kỹ ở tầng thứ hai, có một chút vài võ kỹ cần phải có Tinh Thần chi lực thì mới có thể lật xem được. Mở cửa tầng thứ hai ra, Tinh Thần chi lực của ngươi hiện tại có thể miễn cưỡng mở ra được. Thế nhưng đến nơi đó lại còn lại không có mấy, có đi lên trên được thì cũng là công toi bận rộn một phen!
Sở Lâm Phong tin tưởng kiếm linh không nghi ngờ, vì có thể tiến vào học viện Thiên Long học viện, hắn chỉ có thể càng nỗ lực hơn trước nữa mà thôi.
Một tuần lễ rất nhanh đã trôi qua, ban ngày Sở Lâm Phong vẫn luyện tập võ kỹ Huyễn Ảnh Chỉ Hoàng giai hạ phẩm như trước, buổi tối thì lại toàn lực hấp thu Tinh Thần chi lực.
Bây giờ Tinh Thần chi lực trong cơ thể hắn đã rất là khổng lồ, nếu như dùng lượng để so thì còn nhiều hơn Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên, thậm chí là ngũ trọng thiên.
Hiện tại hắn đã thông hiểu đạo lí Huyễn Ảnh Chỉ, dù là tay trái hay là tay phải thì hắn cũng có thể thi triển ra được.
Hắn đã từng thử dùng hai tay đồng thời thi triển ra Huyễn Ảnh Chỉ, nhưng vẫn chưa thành công. Chỉ là kiếm linh đã nói cho hắn biết, chờ sau khi hắn đạt đến Huyền vũ cảnh lục trọng thiên thì hắn có thể thi triển ra được. Khi đó đối phương sẽ nói cho hắn biết một loại phương pháp nhất tâm nhị dụng, hiện giờ còn không phải lúc.
Một ngày nọ, từ saángs sớm Sở Lâm Phong đã đến Tàng thư các. Sau khi lấy ra lệnh bài Sở Nguyên Phách cho hắn, các hộ vệ trong gia tộc không ngăn cản, chỉ là cả đám lại rất là nghi hoặc, phế vật này lại tới đây xem võ kỹ trong Tàng thư các sao? Không biết lần này sẽ vào được bao lâu.
Sau khi Sở Lâm Phong tiến vào Tàng thư các cũng không có trực tiếp đi mở lối vào tầng thứ hai. Bởi vì ở đây hắn đã nhìn thấy một người, người này đối với hắn mà nói,  thì vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Ở trong trí nhớ của hắn, dường như đã hai năm rồi không nhìn thấy nàng, chính là nhi nữ Sở Lâm Nguyệt của nhị thúc.
Sở Lâm Nguyệt được xem như là nhân vật thiên tài thứ hai trong Sở gia ngoại trừ Sở Lâm Phong ra. Sở Lâm Phong đạt tới Huyền vũ cảnh năm mười bốn tuổi, nàng từ Linh vũ cảnh đột phá đến Huyền vũ cảnh cũng là năm mười bốn tuổi, chỉ chậm hơn ba tháng so với Sở Lâm Phong mà thôi.
Sở Lâm Nguyệt ít hơn Sở Lâm Phong nửa tuổi, bình thường rất ít đi lại ở trong gia tộc, thế nhưng đối với tình huống của Sở Lâm Phong nàng vẫn được biết đến.
Trước đây nàng còn vô cùng kính nể đối với Sở Lâm Phong, chỉ là hiện tại nàng lại xem thường hắn. Ở trong thế giới lấy võ làm đầu này, thực lực mới là vương đạo, dùng thực lực Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên hiện tại của nàng, đương nhiên sẽ không cần phải để Sở Lâm Phong ở trong lòng.
Tuy rằng nàng cũng nghe nói tới chuyện gần đây của Sở Lâm Phong nhưng nàng cũng không có ý kiến gì. Hôm nay nàng tới đây kỳ thực chính là muốn nhìn một chút xem có biện pháp gì có thể tiến vào tầng thứ hai Tàng thư các hay không. Thế nhưng không nghĩ tới lại gặp phải Sở Lâm Phong ở đây.
- Sở Lâm Phong, ngươi tới nơi này làm gì?
Sở Lâm Nguyệt có vẻ nghi hoặc hỏi.
Ở trong ký ức của Sở Lâm Phong, Sở Lâm Nguyệt thường gọi hắn là nhị ca, không nghĩ tới hiện tại lại gọi thẳng tên huý, đúng là đáng buồn mà.
- Ta tới nơi này đương nhiên là có chuyện của ta, ngươi tới nơi này làm gì, sao ngay cả một tiếng nhị ca cũng không gọi vậy?
Sở Lâm Phong tức giận trả lời khiến cho trong lòng Sở Lâm Nguyệt có chút khó chịu:
- Nghe nói ngươi đã đánh bại Lâm Long của Lâm gia, xem ra dường như ngươi đã đột phá ha. Không biết hiện tại là Huyền vũ cảnh tầng mấy, không bằng chúng ta tới tỷ thí một chút, được chứ?
Đối với sự khiêu khích của Sở Lâm Nguyệt, Sở Lâm Phong không quan tâm chút nào:
- Lâm Nguyệt, tâm tư của ngươi đừng đổ lên trên đầu ta. Dùng thiên phú của ngươi, hiện tại có lẽ đã đạt đến Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên rồi. Nếu như ta không đoán sai, hôm nay ngươi tới nơi này chính là muốn nhìn một chút xem có biện pháp nào để tiến vào tầng thứ hai đúng không? Dù sao võ kỹ trong tầng thứ nhất này đều quá rác rưởi. Còn nữa, suýt chút nữa đã quên nói cho ngươi, hai năm không gặp, chỗ đó của ngươi vẫn bằng như vậy, rốt cuộc cơm thịt hai năm qua ngươi ăn bỏ đi đâu rồi?
Sở Lâm Nguyệt không kìm lòng được cúi đầu nhìn bộ vị cứng nhắc kia một chút, sau đó nhất thời cả giận nói:
- Sở Lâm Phong, ánh mắt ngươi mù rồi sao? Chỗ này của ta nào có bằng phẳng chứ?
Sở Lâm Nguyệt cũng coi như là một nữ tử có dáng người không tồi, chỉ là bình thường đều tu luyện nên rất ít khi đi lại ở bên ngoài. Nếu như bàn về sắc đẹp, như vậy nàng nhất định sẽ có một vị trí trong năm vị trí đầu ở Lưu Vân thành này.
Nhìn thấy dáng vẻ suýt chút nữa nổi khùng của Sở Lâm Nguyệt, Sở Lâm Phong suýt chút nữa đã cười lăn lộn:
- Ánh mắt ta rất khỏe mạnh á, thứ ta nói chính là đầu ngươi bằng, ngay cả đạo lý kính già yêu trẻ ngươi cũng không biết, ta lớn hơn ngươi mà!
- Đúng vậy, thì sao chứ?
Sở Lâm Nguyệt tức giận đáp lại một câu.
- Ngươi nên gọi ta là nhị ca đó!
- Gọi cái đầu ngươi, Sở Lâm Phong. Bớt khua môi múa mép cho ta, tính cách của ta ngươi cũng biết rồi đó. Nếu như làm ta tức giận, ngươi tự gánh lấy hậu quả.
Sở Lâm Nguyệt có tính cách như khủng long bạo chúa, chuyện này Sở Lâm Phong vẫn được biết. Lỡ như thật sự làm cho nàng tức giận, thực lực Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên không phải là để trang trí nên hắn vội vàng đổi chủ đề.
- Lâm Nguyệt, võ kỹ trong tầng thứ nhất này ngươi đều học hết rồi sao? Ngươi có thực lực tiến vào tầng thứ hai sao?
Sở Lâm Nguyệt trắng mắt liếc nhìn Sở Lâm Phong, nói:
- Ta đã là Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên đỉnh cao, hôm nay tới đây chính là muốn nhìn một chút xem có phương pháp tiến vào tầng hai hay không. Không phải ngươi cũng muốn tiến vào tầng hai đó chứ?
- Ngươi nói xem?
Sở Lâm Phong không có trực tiếp trả lời, thực lực Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên đỉnh cao của Sở Lâm Nguyệt vẫn khiến cho hắn có chút chấn kinh, thiên phú của nha đầu này quả thực là không tầm thường.
- Ta nói ngươi tới chọn một quyển võ kỹ ở tầng một, nhìn dáng vẻ của ngươi dường như là mới đột phá. Mà tu luyện võ kỹ thì nhất định phải có Tinh Thần chi lực, xem là lời đồn là sự thật.
Sở Lâm Nguyệt nhìn về phía Sở Lâm Phong, trong mắt hiện lên vẻ khó có thể tin được.
Tu luyện võ kỹ nhất định phải có Tinh Thần chi lực, Sở Lâm Phong cảm giác mình thật lạc hậu, thứ đơn giản như vậy cũng không biết, đúng là hắn đã tự mình cô lập mình quá lâu rồi.
- Ngươi nói đúng, ta tới đây là để chọn võ kỹ, nhưng không phải tầng này mà là tầng trên, giống như ngươi.
Sở Lâm Phong chỉ chỉ lên trên đầu rồi nói.
- Tầng thứ hai? Đừng nói ra mà buồn cười. Sở Lâm Phong, người khác không biết rõ ngươi, lẽ nào ta còn không biết rõ ngươi sao? Trước đó thực lực của ngươi chỉ hơn ta một chút mà thôi, hai năm qua ngươi vẫn không thể hấp thu Tinh Thần chi lực, lẽ nào bằng vào mấy ngày ngắn ngủi mà ngươi đã có Tinh Thần chi lực của Huyền vũ cảnh lục trọng thiên sao?
Vốn Sở Lâm Nguyệt cũng không có đặt Sở Lâm Phong vào trong lòng, nếu như nói hắn có thể tiến vào tầng thứ hai, như vậy nàng cũng có thể đột phá Vũ cảnh á.
- Nói nhiều lời vô ích, đi thôi. Để ta xem ngươi có thể mở ra phong cấm tầng hai hay không. Nếu như ngươi không thể thì ta sẽ thử một chút.
Sở Lâm Phong không có để ý tới Sở Lâm Nguyệt, đối với ánh mắt lạnh lùng của người khác hắn đã sớm quen rồi.
- Tại sao phải là ta thử? Không phải ngươi cũng muốn đi vào trong đó hay sao?
Sở Lâm Nguyệt hỏi ngược lại.
- Ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, ngươi thật sự cho rằng ta có thể đi vào được sao?
Sở Lâm Phong giả vờ ngây ngốc, cứ để Sở Lâm Nguyệt thử một chút, hắn có thể nhìn ra một chút môn đạo ở trong đó nha.
- Ta biết ngươi không làm được mà. Muốn nhìn ta phá phong cấm tầng hai sao, đừng hòng! Đàng hoàng ở lại đây cho ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.