Chương trước
Chương sau
Hoàng hôn, sóng nhiệt khô nóng chậm rãi thối lui, ánh chiều tà từ trong tầng mây chiếu xuống, chiếu vào trên Lưu Vân sơn mạch có vẻ đặc biệt xinh đẹp.
Màn đêm dần dần buông xuống, nhưng lúc này lại có một tên thiếu niên đang ngồi ở trên đỉnh núi, hai mắt nhắm nghiền, hai tay để ở trước ngực, mặt quay về bầu trời trong bóng đêm, dường như đang chậm rãi hấp thu cái gì đó.
Nếu như thực sự có ánh mắtnhìn kỹ có lẽ sẽ phát hiện ra được, lúc này trên người hắn đang nổi lên một đạo tinh quang nhỏ bé không đáng kể, theo hắn hấp thu mà không ngừng lóe lên, sau đó lại tối đi rồi chìm xuống.
- Vì sao? Vì sao lại như vậy!?
Vẻ mặt thiếu niên âm trầm, thống khổ tự nhủ,. Thanh âm tràn ngập bi phẫn ở vang lên trên đỉnh Lưu Vân Sơn.
- Hai năm qua ta vẫn không thể hấp thu Tinh Thần chi lực, lẽ nào là rác rưởi là thật hay sao?
Thiếu niên ủ rũ, nghĩ tới chuyện này thì trong lòng lập tức giống như đao cắt.
Hắn giơ nắm tay đập mạnh về phía một gốc đại thụ ở gần đó,. Theo nắm tay nện xuống, trên đại thụ truyền đến từng trận âm thanh chấn động, có mấy khối vỏ cây rơi xuống.
Mà nắm tay của thiếu niên cũng đã trở thành máu thịt be bét, máu tươi không ngừng nhỏ xuống, giống như chỉ có đau đớn trên nắm tay này mới có thể giảm bớt sự thống khổ trong lòng hắn vậy...
Thiếu niên này tên là Sở Lâm Phong, vốn là thiên tài kiệt xuất nhất của Sở gia, một trong năm thế gia lớn của Lưu Vân thành. Lúc mười bốn tuổi tuổi đã đột phá Linh vũ cảnh, đạt đến Huyền vũ cảnh.
Sau khi đạt đến Huyền vũ cảnh là có thể hấp thu Tinh Thần chi lực, bất kể là từ thực lực hay là luyện thể cũng có thể đạt đến tăng vọt về chất.
Nhưng mà, từ khi hắn đạt đến Huyền vũ cảnh lại phát hiện ra bất kểdù hắn tu tập ra sao cũng không thể hấp thu được Tinh Thần chi lực,. Tình huống trạng như vậy đã kéo dài được hai năm. K, khiến cho các đệ đệ cùng tuổi trong gia tộc trước đây kéo kém hắn đều đã đuổi kịp, thậm chí còn vượt qua hắn.
Sở Lâm Phong biết, nếu mình nếu có thể đạt đến Huyền vũ cảnh trước tiên so vớicác tộc đệ cùng tuổi, như vậy sẽ chứng minh mình không phải là rác rưởi.
Nguyên nhân hai năm qua xuất hiện tình huống như vậy xét đến cùng đó là bởi vì đêm đó, khi hắn hấp thu Tinh Thần chi lực đã xuất hiện hiện tượng quỷ dị.
Hắn nhớ lại, lúc đó hắn đang tu luyện Hoàng giai công của gia tộc trên đỉnh Lưu Vân sơn, đó là pháp tử U Tinh Thần Quyết, từ khi đó đã có thể hấp thu được một chút Tinh Thần chi lực đến trong cơ thể.
Nhưng mà khi hắn chuẩn bị dùng Tinh Thần chi lực để luyện thể thì một đạo tinh quang chói mắt từ trong bầu trời đêm trực tiếp tiến vào trong thân thể của hắn, theo đó một loại cảm giác đau đớn trước nay chưa từng có đau xuất hiện ở trong đầu hắn, khiến cho hắn lập tức ngất đi.
Chờ khi hắn tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, cả người giống như đã tan vỡ,. Cả người vô lực, đồng thời cảm giác đau đớn trong đầu vẫn còn như cũ, chỉ là giảm bớt đi không ít mà thôi.
Sở Lâm Phong nhớ tới đạo tinh quang bay tới lúc đó rất giống một thanh kiếm, bởi vì tốc độ quá nhanh cũng quá đột nhiên cho nên hắn không nhìn thấy rõ được. Chỉ là lại mang đến cho hắn một cảm giác giống như đây là một thanh kiếm, về phần tại sao hắn cho rằng như vậy thì đến chính hắn cũng không rõ......
Sở Lâm Phong không quan tâm tới thương thế trên ngón tay, hai mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu rồi cười khổ nói:
- Coi như ta là rác rưởi thì ta cũng có tôn nghiêm của mình, Tam tam tiểu thư của Lâm gia chết ta cũng sẽ không cưới.
Sự xấu xí của người này đã được công nhận, là một con mẫu khủng long, dựa vào cái gì mà bắt ta cưới nàng? Mà hôn ước lúc trước là nhị tiểu thư Lâm gia, bởi vì ta biến thành rác rưởi cho nên mới như vậy sao?
Sở Lâm Phong mang theo một bụng tâm sự về đến nhà:.
- Nhị thiếu gia, người lại đi hấp thu Tinh Thần chi lực sao?
Nha hoàn hầu cận của Sở Lâm Phong là Lâm Yên Nhiên nhìn thấy vết máu trên tay của hắn, lập tức hỏi.
Bởi vì mỗi một lần Sở Lâm Phong trở về đều bị thương, mà vị trí bị thương đều là tay, trên nắm tay của hắn có thể nói là có vô số vết tích, Lâm Yên Nhiên đã không cảm thấy kinh ngạc nữa rồi.
Sở Lâm Phong quay đầu về phía Lâm Yên Nhiên, hơi cười cười, nói:
- Đi chuẩn bị điểm ăn tâm cho ta, ta cảm giác hiện giờ bụng đang rất đói.
Đối với Lâm Yên Nhiên, Sở Lâm Phong đối vớicoi nàng như là muội muội ruột thịt,  chứ chưa từng xem nàng là một nha hoàn.
Bởi vì xưa nay nàng không có cười nhạo hắn, khi hắn thất vọng nhất nàng vẫn nàng an ủi hắn. Khi những người khác dùng lời lẽ vô tình châm biếm thì nàng nói chuyện giúp hắn, vì thế mà thường thường sẽ phải chịu trừng phạt với các mức khác nhau.
Ngày thứ hai, từ rất sớm Sở Lâm Phong đã rời khỏi giường,. Không phải hắn không muốn ngủ, mà bình thường hắn chỉ ngủ ba bốn canh giờ cũng đã đủ rồi.
Nếu như ngủ tiếp, trái lại đầu sẽ có cảm giác hỗn loạn, đồng thời cả người còn vô lực, tình huống như vậy hắn thử nhiều lần cũng đều có hiệu quả giống nhau, nhưng lại không tìm ra là nguyên nhân gì.
Sở gia là một trong năm gia tộc lớn ở Lưu Vân thành, tộc đệ trong tộc rất đông, rất nhiều người đều chọn lúc sáng sớm để luyện công.
Trước đây Lâm Phong là người sớm nhất chạy tới luyện võ trường sớm nhất trong tộc, chỉ là hiện tại đã rất lâu rồi hắn không có tới luyện võ trường.
- Đi Đến luyện võ trường nhìn một chút!
Sở Lâm Phong quyết định rồi mới đi ra ngoài,. Hắn đã sớm tập thành quen đối với những người đang luyện võ ở luyện võ trường, cùng với tiếng nghị luận và cười nhạo hắn đã sớm tập thành quen.
Luyện võ trường của Sở gia lớn chừng mấy vạn thước vuông, xem như là một luyện võ trường có quy mô khá lớn,. Lúc này trên luyện võ trường đã có không ít đệ tử gia tộc đang khởi động buổi sáng.
Nhìn thấy Sở Lâm Phong đến, mọi người đều quăng ánh mắt khinh bỉ tới, tiếng bàn luận cũng bắt đầu vang lên:
- Tên rác rưởi kia lại tới nữa rồi,. Da mặt đúng là dày, hai năm mà vẫn dừng lại ở Huyền vũ cảnh nhất trọng, nếu như ta là hắn thì ta đã sớm trốn ra xa, không dám gặp người khác. Mà hắn lại còn có mặt mũi tới nơi này mất mặt xấu hổ.
- Nghe nói mấy ngày nữa chính là ngày hắn đính hôn cùng tam tiểu thư Lâm gia. Nghĩ đến dáng vẻ kia của tam tiểu thư Lâm gia ta đã muốn nôn mửa. Trong thiên hạ này sợ rằng không có nữ nhân nào xấu hơn so với nàng, có lẽ chỉ có nàng mới có thể xứng đôi cùng với phế vật này athôi!
- Chuyện đó là đương nhiên. Chỉ là tam tiểu thư Lâm gia này vẫn là hoàng hoa khuê nữ aá, cũng coi như không tệ. Ta nghe nói người vốn đính hôn với phế vật này không phải là tam tiểu thư này nha!
- Đó là nhị tiểu thư Lâm gia, tên là Lâm Tử Bình,, cCó người nói cảnh giới hiện tại của nàng đã là Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên,. Thiên phú của nàng cao như thế,  thì chắc chắn sẽ không kết hôn cùng phế vật này. C, cho nên chỉ có thể để vị muội muội không ai thèm lấy kia thay thế cho nàng.
......
Đương nhiên Sở Lâm Phong có thể nghe thấy rõ ràng lời đồn đại nhảm nhí này, coi như hắn có bình tĩnh tới mấy cũng không có cách nào khoan dung được nữa, hắn từ từ đi đến trước mặt một người trong đó, nói:
- Có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa lời nói vừa rồi.
Tuy rằng Sở Lâm Phong không có cách nào đột Huyền vũ cảnh nhị trọng thiên, nhưng thực lực nhất trọng thiên vẫn phải có,. Rất nhiều tộc đệ trong gia tộc vẫn còn ở trong Linh vũ cảnh. C, cho nên không thể nghi ngờchắc chắn Sở Lâm Phong vẫn là một mối uy hiếp rất lớn.
Nhìn thấy Sở Lâm Phong đi tới,  với vẻ mặt và thanh âm nghiêm túc như vậy, trước đây đối phương đều ẩn nhẫn mà hôm nay lại đổi tính. Chuyện này khiến cho trên mặt vị tộc đệ kia không khỏi biến thành màu xám:
- Nhị thiếu gia, ta sai rồi, lần sau ta không dám nói bậy nữa!
Trong mắt Sở Lâm Phong lóe lên vẻ sắc bén rồi biến mất:
- Tốt nhất đừng để cho ta nghe được, nếu không cho dù ta là rác rưởi thì cũng có thể giết chết được ngươi.
Vị tộc đệ kia không dám thở mạnh một tiếng, vội vàng gật đầu nói:
- Ta đã biết, cảm ơn nhị thiếu gia khoan hồng độ lượng!
- Hừ!
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Sở Lâm Phong từ từ đi tới trước mặt một cái cột đá to lớn ở trong luyện võ trường.
Cột đá này là đối tượng trước đây hắn thường luyện tập,. Vật liệu của cột đá là Bạch diệu thạch rất nổi danh ở trên trên lục địa, chất liệu rất cứng rắn, võ giả từ Vũ cảnh trở xuống không có cách nào đánh nát nó được.
- Nhị ca, sao ngày hôm nay nhị ca lại có hứng thú đến luyện võ trường avậy? Ta nghe nói vừa nãy ngươi còn giáo huấn một vị tộc đệ không biết giữ mồm giữ miệng, đáng tiếc ta không nhìn thấy, nếu không nhất định ta sẽ giúp ngươi xả cơn giận này!
Lúc này một đạo thanh âm vô cùng quen thuộc với Sở Lâm Phong truyền đến.
Sở Lâm Phong quay đầu lại, nhìn về phía sau một chút rồi cười nói:
- Sở Lâm Hải, trong lòng ngươi nghĩ gì không phải là ta không biết,. đưng Đừng có làm bộ làm tịch ở trước mặt ta, lão tử không bị trò này của ngươi mê hoặc đâu.
- Ha ha, lửa giận của Nhị nhị ca quá lớn nha, lại trút lên trên đầu ta,. Ta đang quan tâm ngươi, sao ngươi lại không cảm kích cơ chứ?
Trên mặt Sở Lâm Hải không có một chút không vui nào, trái lại, khi nhìn thấy Sở Lâm Phong như vậy còn rất là cao hứng.
Đối với Sở Lâm Hải này, Sở Lâm Phong không biết nên nói gì,. Trước đây mình là người thứ nhất đột phá Huyền vũ cảnh trong đám người trẻ tuổi,  thì hắn vô cùng cung kính đối với mình, hoàn toàn là một người theo đuôi. Bảo hắn ta làm cái gì xưa nay hắn ta chưa từng nói một chữ không.
Hiện tại hắn ta cũng đột phá Huyền vũ cảnh, hơn nữa còn đã đạt đến Huyền vũ cảnh nhị trọng thiên,  thì thái độ đã xảy ra chuyển biếnthay đổi rất lớn, thường thường sẽ chế nhạo Sở Lâm Phong, tình cờ còn có thể dùng việc luận bàn để đả kích hắn. Nhất định hôm nay hắn sẽ khó tránh khỏi bị đối phương làm nhục một trận.
- Lòng tốt của ngươi ta chân thành ghi nhớ, hiện giờ ta muốn thần luyện một chút, nếu như ngươi nhàn rỗi đến mức không có chuyện gì thì cứ đến những nơi khác mà đi dạo, đừng quấy rầy ta!
Sở Lâm Phong nhìn Sở Lâm Hải một chút rồi nói.
Sở Lâm Hải đi tới trước mặt Bạch diệu thạch rồi dùng sức đánh ra một quyền, một đạo quyền phong to lớn xẹt qua người Sở Lâm Phong. Tuy rằng Bạch diệu thạch không bị làm sao, thế nhưng lực phản chấn rất lớn lại làm cho trên mặt Sở Lâm Phong căng thẳng.
- Ha ha, thực lực Huyền vũ cảnh nhị trọng thiên chỉ có như vậy mà thôi. Không biết thực lực Huyền vũ cảnh nhất trọng của Nhị nhị ca sẽ như thế nào, Nhị nhị ca thi triển ra cho huynh đệ ta nhìn một chút đi?
Sở Lâm Hải thu hồi nắm tay rồi nói.
- Đừng tưởng rằng ta không biết dụng ý của ngươi, lão tử sẽ không bị ngươi lừa đâu. Nếu không có chuyện gì xin mời đi đi, ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi.
Trên mặt của Sở Lâm Hải thoáng hiện lên vẻ không vui, hắn nói:
- Vậy ngươi cứ chậm rãi tu luyện đi. Bằng vào loại phế vật như ngươi không biết phải chờ tới năm nào tháng nào mới có thể đột phá Huyền vũ cảnh nhị trọng thiên. HaizzÀi!… Đáng thương aquá, sắp phải cưới một nhị tiểu thư như hoa như ngọc, ta rất chờ mong nha! Ha ha ha ha! Như hoa như ngọc, ha ha ha ha!
Sở Lâm Hải cố ý nói mấy chữ như hoa như ngọc này rất lớn, khiến cho tất cả mọi người đều nghe thấy những lời này.
Sở Lâm Phong lắc lắc đầu, sau đó cười khổ nói:
- Người trước đây theo đuôi cũng có thể cười nhạo ta, không biết khi nào mới có thể đột phá anữa, lẽ nào ta thật sự là rác rưởi hay sao?
Vận chuyển linh lực trong cơ thể vẫn vô cùng trôi chảy như cũ, gân mạch trên người cũng chưa từng xuất hiện tình huống bế tắc. Thế nhưng Sở Lâm Phong cũng không nghĩ ra tại sao mình lại không có cách nào hấp thu được Tinh Thần chi lực. Mỗi một lần nhìn thấy sắp thành công hấp thu, thế nhưng cuối cùng, khi hấp thu vào trong cơ thể thì Tinh Thần chi lực lại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Vừa nghĩ tới việc phải lấy nữ nhân xấu xí kia,  thì trong lòng Sở Lâm Phong đã cảm thấy uất ức, Lâm gia và Sở gia đời đời giao hảo, việc hôn nhân này cũng đã định ra từ nhỏ. Tthế nhưng bởi vì thực lực của hắn mà đổi người, không thể không nói đây là một chuyện rất là đau khổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.