Mặt trời trên cao vẫn ngự trên đỉnh đầu, tia sáng vàng nhạt xuyên qua tán cây cổ thụ rậm rạp chiếu xuống điểm vài đốm sáng trên gương mặt anh tuấn của Lý thiên, hai mắt hắn giờ đây nhìn đăm chiêu vào một bình đài mờ khuất trong làn sương máu đáng sợ, nhìn qua giống như một tế đàn, mai táng một người nào đó.
Lý Thiên nhẹ chân bước theo hai người Thôn Thiên Mãng chậm rãi đến gần. Thôn Thiên Mãng bước chân rất nhẹ như sợ làm kinh động bóng hình nào đó ẩn sâu trong màn sương máu. Theo thời gian trôi qua, ba người cuối cùng cũng xuyên qua được làn sương, đập vào mắt hắn là một người mặc huyết bào đỏ như máu đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt tựa như đang ngủ, lại tựa như còn thức tỉnh, uy thế của người như ma thần tái thế, lại như huyết ma từ vạn dặm huyết trì mà ra, đó là cảm giác bễ nghễ chúng sinh, làm người khác không tự giác sinh ra ý định phục tùng, Lý Thiên không nghĩ ra bất giác đầu gối hắn đã quỵ xuống đất, không cam lòng là kẻ phục tùng người khác, ý nghĩ kia vừa loé liền bị tâm của hắn lấn át, Lý Thiên cố dùng hết sức chuyển chân từ quỳ thành ngồi ra đất, hai mắt nhìn bóng hình kia loé lên vẻ sùng bái.
"Một người đã chết nhưng vẫn còn dư uy như thế"
Đến giờ phút này hắn mới để ý, bên cạnh huyết y nhân là một chiếc quan tài đá, huyết ý nhân kia ngồi đây như thủ hộ quan tài, lại như muốn vĩnh viễn bầu bạn cùng người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-chuyen-ma-kinh/3833357/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.