Đứng ngay trước ngưỡng cửa tòa tháp ba tầng, hình lục giác, Thượng Quan tiên sinh nhìn về phía quần hào võ lâm. Tất cả các gia nô trong biệt phủ của Thượng Quan Đại Phu đều chít khăn tang. Họ quỳ dưới sân tràng, khoác vẻ mặt ưu hoài hướng về tiên sinh.
Tất nhiên trong đám gia nô thân tín không thể thiếu hai người thân tín nhất của Thượng Quan tiên sinh đó là Tần Á Mị và Tịnh Sĩ Nhân.
Phía đối diện, đứng trước quần hào chính là võ lâm thánh chủ Ngô Tự. Lão vận gấm y trang trọng, chân diện toát ra vẻ trang trọng nhưng không thiếu phần lạnh lung. Cục trường im phăng phắc, có thể nghe được tiếng lửa reo rì rì phát ra từ tám chiếc chân đèn.
Thượng Quan tiên sinh nhìn Ngô Tự và quần hùng võ lâm, ôm quyền nói:
- Võ lâm thánh chủ cùng chư vị anh hùng hào kiệt. Một đời lão phu vị nhân, vị nghĩa, đứng giữa trời đất không biết hổ thẹn, luôn giữ mình trong sạch. Tự hào với những gì mình đã làm. Nay danh ô thân nhuốc bởi một Đạo vương tiểu tử Khắc Vị Phong.
Thượng Quan Đại Phu buông một tiếng thở dài, rồi trịnh trọng nói tiếp:
- Mặc dù lão phu biết mình bị hại nhưng cái nhục hôm nay, cùng với huyết án hôm nào của Diệp Diệp hợp lại, lão tự thấy mình chẳng còn đứng được trong trời đất võ lâm nữa. Lão phu càng nghĩ càng thấy mình có tội với anh hùng hào kiệt, có tội với bá tính đã từ lâu kỳ vọng vào lão phu.
Lão vuốt râu, buông tiếp một tiếng thở dài nữa, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-chuong-huyen-cong/1539892/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.