Túy Tửu đứng thẳng quay lưng về phía Hăc Đen, mặt hướng về phía đám người đang đánh nhau, Hắc Đen mặc dù cước bộ rất nhẹ, nhưng làm sao có thể qua được tai mắt của Túy Tửu.
Cho nên khi Hắc Đen chỉ còn cách Túy Tửu vài bước chân, bắt đầu với bộ dáng hung thần mãnh liệt xông tới, thân Túy Tửu khẽ động một cái, toàn thân người đột nhiên biến thành quỷ dị đứng đối mặt với Hắc Đen, nhìn Hắc Đen đang xông tới mà cười.
Hắc Đen thất kinh, nhưng người đã nhào tới, căn bản không cách nào quay lại, chỉ còn cách hét lớn một tiếng, vươn đôi tay dài đầy lông đen, hung hăng chụp lấy đối phương, trong lòng hắn cầu khẩn thanh niên này tốt nhất là không có kinh nghiệm gì về việc đánh nhau, sẽ bị bộ dáng hung ác của hắn chế trụ, để hắn đắc thủ trong nháy mắt.
Túy Tửu nhìn tên đại hán không biết sống chết dám ra tay với mình, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, "bụp" một cái, người đang trước mặt Hắc Đen đột nhiên biến mất.
Hắc Đen thầm kêu không hay, vội vàng dừng bước, muốn quay đầu lại để bỏ chạy, nhưng đột nhiên thấy sau cổ lạnh toát, một mũi kiếm sáng như tuyết từ trong yết hầu của hắn lòi ra, rồi đột nhiên không thấy đâu, Hắc Đen vội vàng lấy tay che kín yết hầu đang phun máu phì phì, muốn nói điều gì đó, nhưng từ trong cổ họng chỉ phát ra vài tiếng khô khốc, rồi chân tay tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Sắc mặt Lú Văn Trọng cũng biến thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-chau-dai-luc/1927292/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.