Nguyên có chỉ này lễ có lan,
Nghĩ công tử này chưa dám nói.
Hoang không để ý này nhìn về nơi xa,
Nhìn nước chảy này lững lờ.
Con nai gì thực này đình trong?
Giao như thế nào này nước duệ?
Hướng về trì dư ngựa này giang cao,
Tịch tể này tây phệ.
Nghe giai nhân này triệu ta,
Đem đằng giá này cùng mất.
(Cửu ca – Tương phu nhân) [1]
Nàng đã từng nghĩ đến việc dùng cái chết để kháng lệnh, nhưng Sầm Dương đãngăn nàng lại, nhẹ nhàng khuyên một câu: “Nếu con chết, Đại vương nhấtđịnh sẽ giận lây sang công tử.”
Vì không còn sự lựa chọn nào khác, nàng chấp nhận vì Bằng Y mà mặc áocưới, bước vào cửa cung sâu như biển, quyết định dùng hạnh phúc nửa đờicòn lại của mình đổi lấy bình an cho Bằng Y.
Phục Ba không tranh thủ tình cảm, cũng hiếm khi đi gặp Huyền Luyện, songHuyền Luyện lại đối xử rất tốt với nàng, cẩm y ngọc thực [2], ban thưởng vàng bạc châu báu không dứt, thánh ân mênh mông, ở hậu cung, ngoàiVương hậu ra, không một ai sánh bằng.
Vì thế, nàng có người ghen tị. Đám nữ nhân chốn hậu cung mỗi lần gặp nhau, nếu không phải là chửi rủa Phục Ba đủ kiểu thì cũng là rắp tâm hãm hại, công kích nàng quá mức trước mặt Vương hậu. Nhưng Vương hậu lại là mộtngười ít nói, cũng không thích gây sóng gió, vì thế không thuật lạinhững lời của đám nữ nhân chốn hậu cung cho Huyền Luyện nghe nhưng lạiđối xử lạnh nhạt với Phục Ba.
Hành động nói xấu sau lưng của bọn họ, Phục Ba không phải không biết mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ca/63661/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.