Ta vô thức nhìn biểu cảm của Thẩm Tranh, nàng ấy bị Ô Đạt bế ngang, tay ôm cổ hắn, đôi mắt đen láy lại xuyên qua vai Ô Đạt nhìn thẳng vào đại hoàng tử.
Trầm tĩnh im lặng, không có hoảng hốt lo sợ, không có kịch liệt phản kháng, dường như nàng ấy cứ yên tĩnh như vậy, tiếp nhận vận mệnh của mình.
Ta nhớ đến đại ca Thẩm Am của nàng ấy cố thủ Ngọc Môn Quan bốn mươi ngày, cuối cùng bị đâm thành con nhím ở ngoài cổng, sau khi chết cũng chưa từng quỳ xuống, cao ngạo bất khuất, tuy Nữ Chân bọn ta rất hận hắn, nhưng cũng kính trọng hắn.
Nhưng muội muội này của hắn giống như Thỏ Ty Thảo, mềm mại dịu dàng, ta nhắm mắt, không nhìn nổi nữa.
Đợi Ô Đạt ôm nàng ấy vào lều nỉ phía sau, trong doanh trướng lại khôi phục tiếng nói cười, thậm chí còn có người hỏi đại hoàng tử: "Điện hạ, Ô Đạt thử xong, ta có thể cũng đi thử không?"
Trong doanh trướng cười ồ lên, ánh mắt ngầm hiểu giữa nam nhân với nhau bẩn thỉu không chịu nổi.
Giữa ồn ào náo nhiệt, ta nhìn biểu cảm của đại hoàng tử, ngài ấy ngả lưng tựa vào lưng ghế, thờ ơ ngắm nghía ly rượu trong tay, nhưng như thể chẳng có gì, ta vẫn bắt được một vài ánh mắt ngài ấy ném về phía doanh trường đằng sau.
m u tĩnh mịch, tối tăm không rõ.
Lúc này tiếng hét thảm thiết vang lên, ai ai cũng đều có thể nghe ra đó là Ô Đạt. Đại hoàng tử bỗng đứng dậy đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ca-nan/2792940/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.