Bảo Đạt lười biếng dựa vào tường, nhìn hai người đang ôm chặt lấy nhau như đang xem kịch.
Đôi mắt đào hoa quyến rũ ấy, lộ ra một tia ý vị thâm trường, bộ dáng cười như không cười, rất là trêu ngươi.
Bàn tay mảnh khảnh đó, vuốt nhẹ lên cằm mình, tinh nghịch, nghiền ngẫm, khiêu khích, phô trương, còn có dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Chung Nhiêu vội vàng buông Tống Vân Tường ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bảo Đạt xuất hiện trước mặt bọn họ, nhìn nụ cười khó hiểu của anh ta, trong lòng có chút bối rối.
Anh ta và Bảo Đạt không có gặp gỡ cũng không có giao hoan, có thể nói là hai đường thẳng song song, căn bản không thể có khả năng giao nhau.
Nhưng, Bảo Đạt đến đay là ý gì?
Gương mặt Của Vân Tường hiện lên một chút thẹn thùng, trốn về phía sau Chung Nhiêu, giống như là một cô gái khuê phòng bị người ta nhìn thấy sự riêng tư, vừa thẹn vừa khó chịu.
Tôi đi!
Bảo Đạt đảo mắt nhìn sang.
Bộ dáng như vậy, sao lại có vẻ như anh ta đã chiếm tiện nghi của ai vậy?
Tầm nhìn của hắn cũng không phải quá tệ, sao lại bị hấp dẫn bởi một cái sắc như vậy.
Con gái của Tống Lập Tân đã làm ra chuyện gì? Ở trong mắt hắn, ngay cả cái rắm cũng không bằng!
"Bảo thiếu gia, trùng hợp như vậy, cũng tới nơi này ăn cơm sao?" Chung Nhiều nở nụ cười thân thiện chuyên nghiệp, khách khí chào hỏi Bảo Đạt.
Bảo Đạt cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619310/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.