"Chuyện gì vậy?" Lệ Đình Xuyên hỏi Quý Chỉ Nghiên.
Quý Chỉ Nghiên nở một nụ cười gượng ép, "Không có chuyện gì, em trượt tay."
Sau đó cô cúi người xuống nhặt điện thoại mà lòng như trùng xuống tận đáy.
Nhặt điện thoại lên, cô nở một nụ cười dịu dàng, "Đồ ăn đều lên đủ cả rồi, chúng ta ăn đi."
"Tôi đột nhiên nhớ đến có chuyện gấp cần phải xử lý ngay." Lệ Đình Xuyên hơi có chút áy náy nói, "Em cứ ăn đi, tôi về công ty trước."
"Đình Xuyên!" Quý Chỉ Nghiên gọi anh lại.
"Sao vậy?" Lệ Đình Xuyên quay đầu nhìn cô.
Quý Chỉ Nghiên cười ngọt ngào dịu dàng, giọng điệu quan tâm nói: "Công việc dù có bận bao nhiêu cũng làm không hết, thân thể là của mình. Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong rồi, có mấy phút thôi cũng không cần quá để ý. Anh ăn một chút rồi hằng đến công ty."
"Tôi nhờ Trình Dương đặt đồ ăn mang đi cho tôi." Lệ Đình Xuyên trầm giọng nói, trong giọng lộ ra không thể kháng cự, "Em cứ từ từ ăn rồi thanh toán trừ vào tài khoản của tôi. Tôi đi trước."
Nói xong, không cho Quý Chỉ Nghiên bất kỳ cơ hội nói liền rời đi.
Hai tay Quý Chỉ Nghiên lại một lần nữa nắm chặt, nhìn cánh cửa đang dần đóng lại, ánh mắt lạnh lùng lại tàn nhẫn.
Tổng Vân Nhĩ, tại sao cô lại cứ âm hồn bất tán như vậy!
Kiếp trước tôi nợ cô sao?
Khi đi ngang qua tiền sảnh, Lệ Đình Xuyên vô thức nhìn về một hướng nào đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619296/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.