Chương trước
Chương sau
Xe của Chương Thành Hiệu chạy vào Nguyệt Loan trang và dừng lại bên ngoài biệt thự của Tống gia.

Vừa nhìn thấy biệt thự của Tống gia, Tống Vân Nhĩ nhanh chóng mở cửa xuống xe.

"Mở cửa, mở cửa! Tống Lập Tân, ông mở cửa ra! Mở cửa ra!" Tống Vân Nhĩ hét lớn, đập mạnh vào cửa sắt, âm thanh kia tê tâm liệt phế, ẩn chứa tuyệt vọng sâu thẳm.

Cô hoàn toàn không cảm giác được sự đau nhức của bàn tay vỗ vào cửa sắt, cứ như vậy vỗ, hận không thể đập nát cánh cửa này.

Chương Thành Hiệu nhìn cô, trong đôi mắt toát ra một ánh đau lòng.

Cô gái này, gầy yếu giống như một người giấy, giọng nói của cô rất thống khổ tuyệt vọng.

Và ngày hôm qua, trước khi ngất xỉu còn hộc máu.

Cô ấy đã trải qua những gì?

Người giúp việc tới mở cửa, "Đại ... Vân Nhĩ tiểu thư."

Tống Vân Nhĩ không quan tâm lắm, đẩy người hầu ra rồi lao vào như điên.

Chương Thành Hiệu định đi theo cô ấy vào nhưng bị người giúp việc ngăn lại, "Xin lỗi, thưa ngài. Tống gia không phải ai cũng có thể vào được."

Tống gia?

Chương Thành Hiệu hơi khựng lại, không xin vào nữa, lui về phía sau đứng trước xe của mình chờ Tống Vân Nhĩ.

Khi Tống Vân Nhĩ vào nhà, gia đình 4 người nhà Tống gia đang ngồi trong phòng ăn vui vẻ ăn sáng.

Hòa thuận ấm áp, tình cha mẹ, ông bà ba thế hệ, một bức tranh đẹp về sự sẻ chia hạnh phúc gia đình.

Cảnh tượng này khiến Tống Vân Nhĩ phát cáu, mắt đau, não đau, tim đau, cả người đau.

Họ đang tận hưởng ở đây, nhưng họ lại tra tấn Vân Tỉ như vậy.



"Tiểu tiện nhân, sáng sớm đã phát điên cái gì!" Lão thái thái nhìn thấy Tống Vân Nhĩ, vẻ mặt chán ghét, "Cút ra ngoài cho tao!"

"Tống Lập Tân, ông trả lại Vân Tỉ cho tôi!" Tống Vân Nhĩ xông tới, không quan tâm, túm lấy cổ áo của Tống Lập Tân, giận dữ gào thét: "Ông trả lại Vân Tỉ cho tôi! Các người, đồ cầm thú!"

"Bốp!"

Một cái tát mạnh vào mặt, còn bị một nạng của lão thái thái đập mạnh vào lưng.

Bàn tay này của Tống Lập Tân không để lại một chút tình cảm nào, giống như Tống Vân Nhĩ không phải là con gái của ông, mà là kẻ thù của ông.

"Tổng Vân Nhĩ, ta là ba của ngươi! Thật không biết lớn nhỏ, 5 năm này, ngươi đã học được những thứ này từ nơi đó sao!"

"Tiều tiện nhân, mày có phải muốn chết hay không?" Lão thái thái tức giận trừng mắt nhìn Tống Vân Nhĩ: "Chạy đến nhà ta phát điên, còn dám đối lập bất kính! Tao nhìn mày chính là thích ăn đòn!"

Bị Tống Lập Tân tát ngã xuống đất, vốn dĩ cô đã yếu ớt, vừa rồi nhìn thấy đoạn video của Tống Vân Tỉ thật sự bị sốc.

Một cái tát, một gậy nạng làm cho cô không còn mấy phần sinh khí.

Trên lưng đau đớn, trên mặt cũng đau rát, nhưng những cơn đau này không ở đâu bằng nỗi đau trong tim.

Hai má sưng phù lên, khóe miệng còn có vết máu.

Tống Vân Nhĩ đứng dậy từ mặt đất, lau đi vết máu trên khóe miệng, oán hận trừng mắt nhìn Tống Lập Tân: "Ông muốn tôi ngồi tù thay con gái cưng của ông, tôi ngồi tù 5 năm cho cô ta. Ông muốn cổ phần, tôi đã ký tên giấy chuyển nhượng. Tống Lập Tân, tôi chỉ cần Vân Tỉ, tôi chỉ muốn em trai tôi! Nếu ông là con người, có thể coi trọng chữ tín một lần hay không!"

"Tao đã nói rồi, muốn có tên Tiểu Nghiệp Chủng đó, hãy để Lệ Đình Xuyên khôi phục hợp tác với Tống thị!" Lão thái thái vẻ mặt dữ tợn nhìn cô, lớn tiếng nói.

Hai mẹ con Chu Quân Lan và Tống Vân Tường như không có chuyện gì xảy ra ngồi trên ghế, chậm rãi ăn uống, không hề coi trọng Tống Vân Nhĩ.

"Tôi nói rồi, tôi không quen biết Lệ Đình Xuyên!" Tống Vân Nhĩ lớn tiếng nói.

"Tống Vân Nhĩ!" Giọng nói của Tống Vân Tường vang lên, lười biếng mang theo vài phần châm chọc.

Rút ra một tờ giấy, chậm rãi lau khóe miệng mình, đứng dậy từ ghế, đi về phía Tống Vân Nhĩ.



Vẻ mặt cao ngạo giống như một Khổng Tước, mở màn hình điện thoại, lạnh lùng liếc nhìn Tống Vân Nhĩ, "Xem video chưa? Đây chỉ là một lời cảnh tỉnh cho ngươi! Bọn ta cũng nói rồi, cô và Lệ Đình Xuyên quen biết nhau hay không là chuyện của cô, dù sao bọn ta cũng chỉ cần hợp tác. Về phần ngươi làm sao làm được, đấy không phải chuyện của bọn ta. Còn một ngày nữa, nếu Lệ Thị không hợp tác với bọn ta nữa, ta cam đoan ngày mai thứ tặng cho ngươi sẽ không phải là video tiểu nghiệp chủng bị bắt nạt kia, mà là một ..."

Cố ý dừng một chút, trong đôi mắt tràn đầy vẻ đe dọa, khóe môi cô ta nhếch lên một nụ cười quỷ dị, gắn từng chữ nói, "Ngón tay của hắn!"

"Tống Vân Tường!" Tống Vân Nhĩ oán hận trừng mắt nhìn cô.

Tống Vân Tường cười càng thêm hung hăng và kiêu ngạo: "Đừng tưởng rằng ta đang nói đùa ngươi. Tống Vân Nhĩ, nghe cho kỹ, một ngày đổi một ngón tay của tiểu nghiệp chủng, mỗi lần vượt qua một ngày, ta lại để cho người chặt một ngón tay của hẳn. Tay chặt xong, vậy chặt chần! Dù sao Tiều nghiệp chủng kia chính là người thiểu năng trí tuệ, cũng không cần ra ngoài gặp người!"

Cô không thể tưởng tượng được hình ảnh bị chặt ngón tay của Tống Vân Tỉ.

"Vân Tường nói không sai!" Lão thái thái mặt không chút thay đổi lạnh lùng chế nhạo Tống Vân Nhĩ, "Tiểu tiện nhân, mày nghe rõ chưa! Mày nhất định phải kêu Lệ Đình Xuyên hợp tác với Tống thị! Nếu không, cả đời này mày cũng đừng hòng gặp tiểu nghiệp chủng kia!"

Tổng Vân Nhĩ oán hận trừng mắt nhìn bọn họ, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Tống Lập Tân.

Đó là sự ghét bỏ, tuyệt vọng, "Tống Lập Tân, sao ông không nói gì?"

Trong đôi mắt của Tống Lập Tân hiện lên một chút chột dạ mơ hổ, sau đó nhìn thẳng vào Tống Vân Nhĩ, có chút bất lực nói, "Vân Nhĩ, chỉ cần ngươi để Lệ Đình Xuyên hợp tác với Tống thị. Ta hứa, ngay sau khi ký hợp đồng sẽ đem Tống Vân Tỉ cho ngươi!"

"Lời nói của ông còn có thể tin sao?" Tống Vân Nhĩ cười như không cười, trong giọng nói tràn đầy châm chọc cùng khinh thường.

Thấy vậy, Tống Lập Tân trầm mặt, lớn tiếng nói: "Tống Vân Nhĩ, ngươi còn lựa chọn nào khác sao? Ta không quan tâm ngươi dùng biện pháp nào, tóm lại chuyện hợp tác, ngươi phải làm cho ta! Khi đó ngươi để Lệ Đình Xuyên hủy bỏ hợp tác, sao không nghĩ tới Tống Vân Tỉ? Tất cả đều là do ngươi buộc bọn ta phải làm điều đó! Tống Vân Nhĩ, ngươi đừng quên, ngươi cũng họ Tống, là con gái ta! Chừng nào còn là con gái ta, ngươi phải làm việc cho ta!"

"Ha!" Tống Vân Nhĩ cười lạnh, "Họ Tống? Con gái ông? Tống Lập Tân, ông tự hỏi chính mình, ông có coi tôi là con gái không? Tôi trong lòng ông, không phải chỉ là một quân cờ sao? Thời điểm hữu dụng lấy ra dùng một chút, lúc vô dụng, liền đem tôi đá sang một bên!"

"Ta mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, tóm lại chuyện hợp tác, ngươi nhất định phải làm được!" Tổng Lập Tân lạnh lùng nói, sau đó lại oán hận trừng mắt nhìn cô một cái, "Ta còn chưa tính sổ chuyện 5 năm trước với ngươi! Ngươi quen Lệ Đình Xuyên từ 5 năm trước, chuyện này ngươi còn không có nói cho ta biết!"

"Nói gì với ông?" Tống Vân Nhĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, "Nói cho ông biết để ông dùng nó thương lượng trao đổi điều khoản với anh ta sao?"

"Vậy bây giờ, ngươi có làm hay không?" Tống Vân Tường nhìn nàng uy hiếp,, không nhanh không chậm hỏi.

"Ở Tống gia bọn ta, ngươi không có tư cách giương oai!" Lão thái thái vẻ mặt căm hận nói.

"Tống gia các người?" Tống Vân Nhĩ âm trầm nhìn chằm chằm bà: "Lăng Hà, bà có từng mơ thấy ông ngoại tôi không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.