Vân Nhĩ, cậu có chuyện gì vậy? Có ổn không?
Tống Vân Nhĩ quay đầu, nhìn thấy Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt lo lắng nhìn cô, mà lúc này hai người có chút chật vật ngã xuống đất, thậm chí đầu gối Quý Chỉ Nghiên còn trầy xước da, chảy máu.
"Cậu có biết không, vừa rồi thiếu chút nữa là bị xe đụng trúng!" Quý Chỉ Nghiên vội vàng nói: "Cậu có sao không?
Tại sao vẻ mặt lại thất thần như vậy? Tôi đã gọi cậu mấy lần từ đằng sau mà cậu không hề nghe thấy."
Tuy nhiên, Tống Vân Nhĩ không thể nghe rõ Quý Chỉ Nghiên đang nói gì, chỉ nhìn thấy cô đang mấp máy miệng.
Cô ấy giống như bị điếc.
"Vân Nhĩ, Vân Nhĩ, cậu có nghe tôi nói gì không? Cậu sao thế?" Thấy vẻ mặt mờ mịt của Tống Vân Nhĩ, Quý Chỉ Nghiên lo lắng.
Cuối cùng, Tống Vân Nhĩ phản ứng lại, tai cũng có thể nghe thấy âm thanh.
"Chỉ Nghiên, cậu nói gì?" Tống Vân Nhĩ hỏi.
Quý Chỉ Nghiên đỡ Tống Vân Nhĩ, "Cậu bị sao vậy? Có chuyện gì vậy? Sao lại như người mất hồn vậy chứ? Vừa rồi cậu suýt bị xe tông đấy. Tôi đã gọi cậu mấy lần ở phía sau mà cậu không nghe thấy gì cả. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu có chuyện gì vậy, nói cho tôi biết xem tôi có thể giúp cậu không."
Tổng Vân Nhĩ mím môi cười, "Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ mấy chuyện nên có chút xuất thần mà thôi. Tôi không sao, sao cậu lại ở đây?"
Quý Chỉ Nghiên thở phào nhẹ nhõm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619271/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.