Lệ Đình Xuyên dừng bước, xoay người, ánh mắt mờ mịt nhìn chẳm chẳm người kia, cảm giác rợn cả người.
"Tùy ý!" Không biểu cảm ném trả hai chữ, xoay người rời đi.
"Không tiễn!" Trình Dương cũng bỏ lại hai chữ này rồi rời đi theo Lệ Đình Xuyên.
Cổ đông họ Lâm tức giận dậm chân, "Hắn như vậy là thái độ gì! Cho dù trước kia có là lão Lệ, cũng sẽ không thể không coi ai ra gì như vậy! Hắn thật sự cho rằng..."
"Lão Lâm à, được rồi!" Có người ngắt lời hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, "Lệ Đình Xuyên có chút kiêu ngạo không coi ai ra gì. Nhưng không thể phủ nhận rằng, kể từ khi anh ta tiếp quản đã mang lại cho chúng ta lợi nhuận rất ấn tượng.
Quyết định của anh ta luôn luôn đúng."
"Ừ, đúng vậy!" Lại có người phụ họa: "Lão Lâm à, nếu ông nguyện ý bán cổ phần cho Lệ Trình Trí, vậy thì ông bán đi. Dù sao tôi cũng sẽ không bán. Cổ phần trong tay tôi không nhiều, nhưng đủ để tôi không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc."
"Đúng, đúng vậy! Chúng ta đều đã có tuổi, còn có thể tung hoành cái gì! Ngồi hưởng thụ chờ đợi để lấy cổ tức, không phải rất tốt sao? Dù sao chúng ta cũng chẳng có gì làm cả."
"Đúng vậy! Ai biết được để Lệ Trình Trí tiếp quản, có thể có được lợi ích như vậy không? Tôi lớn tuổi rồi, không muốn phí sức không có kết quả. Tôi là một cổ đông nhỏ không thể nhỏ hơn, vẫn nên về nhà chơi đùa cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619269/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.