Nhìn Cảnh An từ trong xe xuống, Quý Chỉ Nghiên ngơ ngẩn, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh, "Cảnh An, sao ... lại là anh?"
Lệ Đình Xuyên không phải nói, anh ấy đưa Thạch Đậu về sao?
"Con về rồi." Tiểu Thạch Đậu từ ghế sau đi xuống, hướng về phía Quý Chỉ Nghiên cười nói.
Cảnh An khách khí nhìn Quý Chỉ Nghiên, "Anh Lệ có việc, bảo tôi đưa Thạch Đậu về."
Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt lộ ra vẻ thất vọng, lập tức nhếch lên một nụ cười có chút miễn cưỡng: "Thật sự đã làm phiền anh, Cảnh An. Vào nhà ngồi một chút uống trà."
"Không được, công ty còn có việc, xin phép không làm phiền nữa." Cảnh An gật đầu cười, một lần nữa trở lại ghế lái, lái xe rời đi.
"Thạch Đậu!"
Tiểu Thạch Đậu đang định vào nhà thì bị Quý Chỉ Nghiên gọi lại.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt ngây thơ ngây thơ nhìn cô: "Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi. Con không nên đi chơi với chú Lệ mà không nói với mẹ. Đáng lẽ con phải nói với mẹ rằng chú Lệ đưa con đi chơi. Mẹ, lần sau con không dám đâu. Lần sau chú Lệ đưa con đi chơi, con chắc chắn sẽ nói với mẹ đầu tiên."
Tiều Thạch Đậu vẻ mặt đáng thương nhìn cô, đôi mắt lấp lánh, xinh đẹp như búp bê Barbie.
Quý Chỉ Nghiên nhìn cô bé, nở một nụ cười nhẹ, ngồi xốm xuống trước mặt cô, ôn nhu nói, "Con có biết không, mẹ rất lo lắng cho con. Mẹ còn tưởng rằng con bị kẻ xấu bắt đi. Mẹ chỉ có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619266/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.