Chung Nhiêu nhìn Tống Vân Nhĩ, da khuỷu tay bị trầy xước thành mảng lớn, đỏ tươi đáng sợ
Còn nữa, quần áo trên người cô cũng có chút...nhếch nhác
Nó có vẻ giống như một cú ngã lớn.
"Em.....có chuyện gì vậy?" Chung Nhiêu vẻ mặt quan tâm nhìn Tống Vân Nhĩ hỏi, tầm mắt dừng lại trên khuỷu tay cô, "Sao lại ngã nặng đến vậy? Bác sĩ đã nói gì?"
Tống Vân Nhĩ đưa tay ra sau lưng, nhàn nhạt nhìn Chung Nhiêu: "Không sao cả, vết thương nhỏ mà thôi. Cảm ơn đã quan tâm."
Chung Nhiêu trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng có chút khó chịu, cười cười: "Tôi luôn chờ điện thoại của em, nhưng vẫn là không đợi được."
Giọng điệu hơi thất vọng và chua xót, nhưng lại phảng phất một niềm vui.
"À, bởi vì không có chuyện gì, nên cũng không gọi điện thoại cho anh." Tống Vân Nhĩ liếc mắt nhìn anh, lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách với anh vài phần, "Đúng rồi, nghe Vân Tường nói, hai người sắp đính hôn rồi. Xin chúc mừng!"
Trong đôi mắt Chung Nhiêu xẹt qua một tia ảm đạm, tựa hồ có chút bất lực lại xen lẫn bộ dáng thống khổ.
Đưa tay vuốt lên mái tóc ngắn của mình, dùng giọng điệu có chút thẳng thừng nói, "Còn chưa quyết định. Em đi đâu vậy? Tôi sẽ đưa em đi."
Tống Vân Nhĩ lắc đầu: "Không cần, tự tôi..."
"Đừng khách sáo như vậy." Chung Nhiêu ngắt lời cô, vẻ mặt cười nhã nhằn lại thân thiện, "Chúng ta cũng đã 5 năm không gặp, nếu như em không phiền thì ta tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619249/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.