Bách Lý Niệm đưa Tang Dạ đi vào trong lâu, trực tiếp lên lầu hai. Hắn chỉ vào một căn phòng gần cửa thang lầu một nhất nói với Tang Dạ “Nơi này chính là phòng của ngươi”
Trên đường đi qua bên ngoài một loạt căn phòng, Tang Dạ cúi đầu, cẩn thận đánh giá mọi thứ trước mặt.
Bất Quy lâu nói là lâu, nhưng không thật sự giống lâu. Nơi này so ra càng giống một khách điếm, bên ngoài là tiểu lâu, bên trong lại có một hậu viện. Trong tiểu lâu phân hai tầng, bao gồm mười sáu gian phòng nhưng lại có rất nhiều trong số đó là phòng trống. Mà trong hậu viện còn có ba phòng nữa, đều đã có người ở.
Nghe đồn, người Bất Quy lâu đều là những người đã cùng đường, mỗi người đều có chuyện xưa khó nói. Bọn họ hoặc là người mang hận nước thù nhà, hoặc là đã xem hết nhân tình ấm lạnh trên thế gian. Bọn họ ở lại Bất Quy lâu chính là muốn cùng thế gian này phân rõ giới tuyến, từ sau không rời khỏi Bất Quy lâu một bước
Nhưng Tang Dạ đến nơi này không hề có tính toán giống như thế.
Mục đích thật sự của nàng là muốn ở trong lâu tìm người.
Trong thiên hạ, người Bất Quy lâu không thể dung nhất chỉ có hai loại, một loại là tự thân quá mạnh mẽ, một loại là thân phận, địa vị quá mức nhạy cảm. Mà bất kể là loại nào thì đều là điều mà Tang Dạ cần. Trên thế gian này, có một người Tang Dạ muốn giết lại giết không được, chỉ có nhân tài trong Bất Quy lâu mới có thể giúp nàng.
“Bên kia là phòng bếp... Từ cạnh cửa đi vào chính là hậu viện, trong viện có ba người ở, phía ngoài cùng gian giữa kia chính là chỗ Bất Quy lâu lâu chủ, ngươi tốt nhất là nên chú ý một chút, ngày thường không có việc gì đừng đi qua bên đó. Lâu chủ người không dễ tính đâu”. Bách Lý Niệm vẫn lải nhải như cũ, chợt thấy Tang Dạ dừng bước, y cũng dừng theo, lại kiên nhẫn hỏi: “Ngươi có đang nghe ta nói không đấy?”
Tang Dạ gật đầu, nhìn sang hướng cánh cửa đi vào hậu viện kia: “Lâu chủ... là người vừa nãy nói chuyện với ta sao?”
Nam tử không nhịn nổi cười một tiếng, đáp: “Mỗi người tới đều rất tò mò về lâu chủ, nhưng sống lâu rồi lại không hứng thú nữa, ngược lại, người cũng không nhất định sẽ chán ghét hắn”.
“Đây là ý gì?” Tang Dạ khó hiểu.
Nam tử chỉ cười không nói, lại nói tiếp: “Đúng rồi, tên của ta là Bách Lý Niệm, là quản gia trong Bất Quy lâu, hộ vệ bên người lâu chủ. Những người khác ở đây đều không có phương tiện ra khỏi lâu, cho nên ngẫu nhiên ta cũng phụ trách thay người trong lâu đi ra ngoài mua vài thứ”.
Tang Dạ gật gật đầu: “Bách Lý tổng quản”.
Bách Lý Niệm bị một tiếng này làm cho hoảng sợ, vội vàng nói: “Đừng nói như vậy, quản gia bất quá là cách gọi chơi thôi, cũng đừng gọi lão gia gì đó, chẳng qua vì tất cả đồ ăn trong Bất Quy lâu này đều là do ta làm mà thôi,còn chức hộ vệ kia, hắc, chỉ mình lâu chủ ta thật sự không an tâm được”. Hắn vẫy vẫy tay ý bảo Tang Dạ đi lại bên cạnh mình mới nói tiếp: “Đừng nói cái này nữa, ta đưa ngươi đi xem tiếp những chỗ khác, cũng giúp người làm quen những người ở trong lâu”
Tang Dạ đáp một tiếng, nhìn qua phòng mình sẽ ở sau này rồi lập tức đi cùng Bách Lý Niệm đi tới mấy căn phòng khác trên lầu hai. Bất Quy lâu rất vắng vẻ, tất cả cửa phòng đều đóng chặt, trong lâu chỉ nghe thấy tiếng bước chân hai người Tang Dạ cùng Bách Lý Niệm, tựa như toàn bộ nơi này chỉ có hai người họ vậy.
Mới đi được vài bước, Bách Lý Niệm chỉ gian phòng cách vách kia nói nhỏ với Tang Dạ: “Người ở trong này là Nhiếp Hồng Đường, hiện tại chắc nàng ấy còn đang ngủ, chúng ta không đi chào hỏi nữa”.
Tạng Dạ nhìn về hướng cửa phòng, không nói gì.
Nhiếp Hồng Đường, mỹ nhân danh chấn thiên hạ, chỉ trong vòng mười năm trở thành sủng phi của ba vị hoàng đế, gần như là bởi quan hệ với nàng mà hai quốc gia gặp cảnh mất nước, chỉ cần nhắc đến tên này, mọi người đều sẽ nghĩ đến ba từ “Hồ ly tinh”. Nàng là một truyền kì nữ tử, nhưng lại không phải người Tang Dạ muốn tìm.
Đi tiếp vài bước, hai người dừng chân trước một gian phòng treo chuỗi lục lạc trước cửa. Bách Lý Niệm nhỏ giọng nói: “Trong căn phòng này là một người làm nghề rèn, kêu Diệp Hạnh. Khi hắn nhàn rỗi thì cũng là người biết ý tứ, chẳng qua khi hắn đang rèn ngươi đừng tới gần hắn là được”.
Diệp Hạnh, cái tên này cũng thập phần vang dội. Tang Dạ biết rất rõ, người kia tuyệt đối không phải một người làm nghề rèn đơn giản. Đó là tên của thợ đúc kiếm nổi tiếng nhất đương thời. Nhưng cũng bởi si mê đúc kiếm quá mức, hắn thậm chí vì làm ra một thanh kiếm bản thân cho rằng là đệ nhất thiên hạ, đã độc chết cả gia đình mình, dùng máu bọn họ tế kiếm. Sau khi rời khỏi nơi cũ, hắn còn đến một vài nơi, dùng máu rất nhiều người tế kiếm. Không ai biết thanh kiếm được hắn gọi là “đệ nhất thiên hạ” kia đã được đúc thành hay chưa, chỉ biết cuối cùng hắn ôm theo thanh kiếm chạy trốn tới Bất Quy lâu.
Nhưng đây cũng không phải người Tang Dạ muốn tìm.
Thấy Bách Lý Niệm lại tiếp tục đi về phía trước, dường như lại chuẩn bị giới thiệu người tiếp theo cho nàng, Tang Dạ chợt dừng bước, hỏi: “Chẳng biết có thể hỏi thăm một người ở chỗ ngươi hay không?
Bách Lý Niệm nhướng góc mày, vô cùng hứng thú nói “ Ngươi hỏi một chút xem”
“Ta nghe nói năm năm trước có một tên đạo tặc đoạt được bảo tàng tiền triều lưu lại”. Tang Dạ gắt gao nhìn chằm chằm Bách Lý Niệm, lẳng lặng nói: “Chẳng qua sau khi lấy được bảo tàng, tên đạo tặc đó liền mất tung tích. Ta muốn biết, tên kia có phải đã đến Bất Quy lâu hay không?” Theo Tang Dạ, có thể tránh khỏi tầm mắt người trong thiên hạ, tiếp nhận tên đạo tặc kia, sợ là cũng chỉ có Bất Quy lâu mà thôi.
Nào ngờ nghe xong câu hỏi của nàng, Bách Lý Niệm nhịn không được cười một tiếng, lắc đầu nói: “Tang Dạ cô nương nghĩ sai rồi. Bất Quy lâu này thật sự không có đạo tặc nào cả”.
Tang Dạ cũng không nóng nảy, sau khi nghe xong chỉ sâu kín hỏi lại một câu: “Thật sự?”
“Ách...” Bách Lý Niệm vò đầu, liên tục nói: “Cô nương đừng hỏi tiếp nữa, chuyện này ta không thể nói”. Hắn lùi lại hai bước. Lúc này, Tang Dạ cũng tiến lên hai bước, nhân lúc Bách Lý Niệm chưa kịp thu tay lại, Tang Dạ đưa tay phải ra bắt lấy cánh tay y.
Nàng chợt nhìn thấy một loạt các hình ảnh, Bách Lý Niệm ngồi trong một căn phòng cực kì tao nhã, ôm lấy một nữ tử tuyệt mỹ. Nàng kia rót rượu đưa hắn, hai người vừa cười vừa nói rất vui vẻ.
Từ nhỏ Tang Dạ đã có một năng lực khiến người ngoài phải ao ước, đó là chỉ cần chạm tay người khác là có thể nhìn thấy suy nghĩ chôn giấu sâu nhất trong lòng đối phương.
Sau khi thấy những hình ảnh này, Tang Dạ thu hồi tay, nhẹ than một tiếng trong lòng. Dùng năng lực này quả nhiên không có cách nào tìm được đạo tặc kia. Chẳng qua, nàng có thể khẳng định chắc chắn hắn không ở trong lâu, muốn tìm được hắn có lẽ phải nghĩ biện pháp khác.
Tang Dạ tin tưởng rằng, chỉ cần có được số tài bảo đó, nàng sẽ có năng lực đấu với kẻ thù của mình một trận.
Bách Lý Niệm không biết suy nghĩ của Tang Dạ, hắn vuốt vuốt chỗ cánh tay vừa mới bị chạm vào, sắc mặt thay đổi vài lần, sau cùng, khuôn mặt dưới lớp râu quai nón kia đã đỏ ửng: “Tang Dạ cô nương, ta bị ngươi dọa không nhẹ rồi”
Tang Dạ không có phản ứng gì, chỉ nói một câu xin lỗi. Có vẻ Bách Lý Niệm chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân như thế, trông chân tay y lúc này có vẻ luống cuống, ngay cả đi đường cũng không cách nào làm như bình tĩnh mà dẫn Tang Dạ theo được nữa. Hắn thầm than một tiếng, nói với người bên cạnh: “Tang Dạ cô nương, trước tiên nghỉ ngơi một lát đi. Cũng sắp tới trưa rồi, ta mang chút đồ ăn tới cho ngươi”.
Bách Lý Niệm đi rồi, Tang Dạ một mình đi dạo một vòng bên ngoài các căn phòng ở lầu hai, nhưng các phòng đều đang đóng cửa, nàng chẳng thể nhìn được gì, đành trở về chỗ ở của mình. Sau đó, nàng ở lại trong Bất Quy lâu. Chớp mắt đã năm ngày. Ở nơi này nằm ngày, Tang Dạ nhận ra mọi người trong Bất Quy lâu hầu như không hề ra khỏi cửa, mọi ngày ăn cơm cũng là do Bách Lý Niệm đưa đến từng phòng. Mà năm ngày này, ngoại trừ Bách Lý Niệm, Tang Dạ chỉ nhìn thấy một người duy nhất. Đó là một phong lão đầu (lão nhân điên) râu tóc bạc trắng. Hắn mỗi ngày đều leo lên xà nhà Bất Quy lâu ngồi, thấy nàng ra cửa liền bắt đầu nhếch miệng cười ngây ngô.
Mà mỗi khi tối đến, ở nơi nào đó trong gian giữa lâu đều truyền đến tiếng đàn. Thanh âm ấy trầm thấp uyển chuyển, mỗi âm điệu đều buồn bã, mỗi khi nghe thấy đều khiến Tang Dạ nghĩ tới cuộc sống trước đây, cũng khiến nàng hận không thể ra khỏi cửa đem cây đàn kia đập nát thành hai nửa.
Lại đêm tới, Tang Dạ nghe thấy tiếng đàn, không tài nào đi vào giấc ngủ được. Nàng liền đứng dậy, sờ soạng đi xuống dưới lầu.
Ban đêm, Bất Quy lâu cũng sẽ có mấy đèn thắp sáng. Tang Dạ nương theo ánh sáng kia ra khỏi phòng. Tiếng đàn kia vẫn đang vang vọng, Tang Dạ suy ngẫm một lát, tính dựa theo thanh âm này đến xem xem người đang đánh đàn tột cùng là ai. Đi xuống một lúc lâu, nàng mới dừng bước trước một phòng cuối lầu một.
Đây là nơi duy nhất phát ra ánh đèn. Từ bóng dáng in trên vách cửa có thể thấy được người đánh đàn hẳn là nam tử. Tang Dạ do dự chốc lát, lại không đến gõ cánh cửa kia nữa.
“Hắc hắc” lúc Tang Dạ đang chần chờ, phía sau chợt truyền đến một thanh âm.
Tang Dạ bỗng xoay người lại, chỉ thấy phong lão nhân ngày thường ngồi trên xà nhà kia đang đứng ngay trước mặt mình, vuốt cằm híp mắt cười. Nàng có chút đề phòng bèn lui lại một bước, chợt thấy lão giả kia vươn tay về phía mình. Tang Dạ không kịp nhìn rõ động tác lão giả, chợt thấy tóc mình buông lỏng một chút, rồi mái tóc dài chợt buông xõa xuống sau lưng. Lão giả kia đoạt trâm xong lập tức quay người bỏ chạy.
Tang Dạ cũng mặc chuyện người đánh đàn, lập tức hướng phía hậu viện đuổi theo. Chỉ là lúc đi tới hậu viện, bóng dáng lão giả đã không thấy đâu nữa.
Đứng trong viện, để mặc ánh trăng chiếu rọi lên người, Tang Dạ bất đắc dĩ thở hổn hển một hơi, tự cười chính mình vì đã thất thố. Cây trâm kia bị đoạt, mai liền đổi cái khác là được, cần gì phải để ý việc nó vốn là do ai tặng nữa. Dù sao hiện giờ kẻ đó cũng đã thành kẻ thù không đội trời chung của nàng, chẳng lẽ nàng còn thật sự phải từ chỗ lão đầu quái dị kia đoạt lại cây trâm sao.
Nàng cắn môi dưới, tính trở lại phòng của mình, không ngờ vừa mới xoay người liền nghe thấy một thanh âm réo rắt: “A Niệm, ngươi đi gấp như vậy làm gì?”
Tang Dạ dừng chân quay đầu nhìn lại, lại thấy dưới một gốc cây nơi hậu viện kia có một nam tử trẻ tuổi đường hoàng đứng đó, khuôn mặt dài thanh tú, dưới ánh trăng Tang Dạ không nhìn rõ hắn đang mặc thanh y hay bạch y, chỉ thấy hắn đang nhìn sang chỗ nàng, tầm mắt giống như xuyên qua nàng mà nhìn nơi khác vậy.
Nhìn người này, Tang Dạ nhẹ nhàng nhăn hàng mi lại.