Bạch Hổ nhìn Vu Dương một lúc, lại phóng tới. Vu Dương cũng không trốn, nhảy cao hơn người nó rồi đá nhẹ một cái trên lưng nó.
Bạch Hổ rơi xuống đất, tuy bốn chân vững vàng nhưng đều đã bị lún sâu vào bùn đất.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vu Dương lại hỏi, có vẻ đã hơi giận.
Bạch Hổ gầm một tiếng với anh, rồi bỗng dưng lại xoay người xông vềphía tôi. Mặc dù trời rất tối nhưng dưới ánh trăng, tôi vẫn có thể thấytrong mắt nó tràn ngập sự tức giận và cảm giác muốn giết chóc cho thỏadạ. Tôi rùng mình.
Vu Dương cứ như đã sớm đoán được, khi Bạch Hổ vừa chồm lên thì lập tức rút roi ra quất một phát.
Roi cuốn vào chân phải đằng sau của Bạch Hổ khiến móng vuốt của nódừng lại cách mặt tôi khoảng mấy centimet, sau đó thân thể khổng lồ củanó nện lên mặt đất, bụi đất lập tức bay đầy như sương mù.
“Đừng đụng đến cô ấy, nếu không…” Vu Dương cũng không nói hết câu, ai cũng có thể đoán được nửa câu sau là gì từ ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Bạch Hổ lại nổi giận, bất chấp mọi thứ cắn sợi roi đang quấn trên chân, dù miệng chảy đầy máu tươi vẫn kiên nhẫn cắn.
Vu Dương thấy thế, sắc mặt hơi đổi, anh suy nghĩ một chút rồi dịugiọng nói: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi bảo đảmvới anh, mọi người ở đây đều không ai làm khó anh. Nhưng nếu anh cứ khưkhư cố chấp, cố ý muốn đẩy bọn tôi vào chỗ chết, muốn đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-bien-lien/2023431/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.