Trong ba ngày, mỗi ngày tôi đều lấy cớ lên núi dạo chơi, mang theolương khô và cơm trưa chạy lên ngôi nhà đá nhỏ của Bạch Hổ, đợi cả ngàytrời, cho đến khi sắc trời trở tối mới về nhà. Bác tỏ vẻ kì quái hỏitôi, trên núi có cảnh đẹp gì đặc sắc đến mức khiến tôi lưu luyến đếnthế.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, sáng sớm tôi đã vội vã chạy lên ngôi nhàđá nhỏ kia, Bạch Hổ vẫn giống như mấy hôm trước, cúi người bên bàn, đeomột đôi bao tay thật mỏng, hoặc đang tỉ mỉ mài dũa, hoặc đang cẩn thậngắn gắn thứ gì đó. Ba ngày qua, tôi chưa bao giờ thấy anh ta rời khỏiđó, thậm chí ngay cả đầu cũng không hề ngẩng lên.
“Xem ra còn phải một thời gian nữa mới xong, giờ cô có lấy dao kềngay cổ anh ta thì anh ta cũng không để ý đến cô đâu.” Thẩm Thiên Huy đi cùng tôi bảo thế.
Huyền Kỳ chán gần chết, cũng thử cầm Phật châu ngọc của mình, đập“bộp” một phát lên lưng Bạch Hổ, còn làm cứ như thật hô lên một câu: “Ác linh mau tiêu tan!”
Không ngờ trên lưng Bạch Hổ, ở nơi bị Phật châu ngọc chạm vào, quảthật bốc lên một làn khói xanh lơ lửng. Tôi vội vàng kéo tay của cậu ra, nhưng ở nơi đó đã hiện lên một dấu ấn hình tròn.
“Ối….” Huyền Kỳ rất kinh ngạc, không phải vì Bạch Hổ quả thật không hề có phản ứng gì mà bởi vì sức mạnh của Phật châu ngọc.
“Đây không phải là Phật châu bình thường.” Thẩm Thiên Huy bất đắc dĩnói, “Ông cụ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-bien-lien/2023427/quyen-4-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.