“Mẹ của bọn mày là kẻ quái dị.” giọng của Huyền Kỳ hơi run “Có lộtthêm bao nhiêu da mặt nữa cũng không thể xinh đẹp hơn đâu, hai đứa bâycũng là hai đứa nhóc quái đản, cho nên cô ta mới ghét bỏ, không cầnchúng mày nữa!”
Nói như thế thì vốn chẳng khác nào là tìm đường vào chỗ chết chứ,nhưng tôi hiểu ý cậu đang muốn dời sự chú ý của Quý Lâm khỏi tôi, để tôi lấy chủy thủ ra.
Quả nhiên, Quý Lâm vừa nghe thấy mấy lời này liền gầm lớn, chẳng thèm quan tâm tôi mà như phát điên xông về phía cậu.
Huyền Kỳ nhìn Quý Lâm đang hung hăng xông đến, vội ngồi xổm xuống, dùng cả hai tay hai chân nằm sát dưới sàn.
Quý Lâm bổ nhào về phía trước, ngón tay nhọn hoắc cào ra mấy đườngsâu hoắm trên tường, cô ta rút tay về, nhảy về phía Huyền Kỳ đang nằm,bắt được mắt cá chân của cậu.
Huyền Kỳ sợ đến mức biến sắc, cố sức đá mấy cái thật mạnh nhưng lạikhông thể thoát, đành quẳng Phật châu ngọc ra. Tay Quý Lâm bị chạm phảibốc lên khói xanh, nhưng vẫn không hề thả chân cậu ra.
“Thanh Loan, mau lên!” Móng tay bén nhọn của cô ta bấm thật sâu vàothịt Huyền Kỳ, cậu đau đến hít khí lạnh, trên vớ đã thấm đẫm máu.
Tôi vội vàng lấy chủy thủ ra, chạy qua mấy bước, dùng hết sức đâm xuống.
Mặc dù như dự đoán, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nhưng VươngHân Nhiên vẫn không rời khỏi thân thể Quý Lâm, mà chỉ đau đớn giãy dụa,cố sức thoát khỏi lưỡi chủy thủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-bien-lien/2023410/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.