(*Khôi Lỗi hương: mùi hương dùng để điều khiển người khác, biến người khác thành con rối)
“Là ai?” Tôi hơi khẩn trương.
“Thật ra thì, tôi cũng không biết đó có phải là người hay không, tôikhông thấy rõ, tốc độ của nó quá nhanh.” Câu trả lời làm tôi hơi thấtvọng “Chỉ là, nhìn dáng vẻ của nó có vẻ nhỏ nhỏ, giống như, con khỉ.”
Khỉ? Sao lại là khỉ?
“Có phải hắn ta làm không? Thận đâu?” Chiến hữu của Diêu đội thấy đợi một lúc lâu mà chưa nhận được đáp án liền hỏi thêm mấy lần.
Huyền Kỳ nghe anh ta nói thì cũng khó hiểu, nhìn tôi một cái, chỉ cóthể nói: “Là anh ta làm, nhưng thận ở đâu thì anh ta không biết.”
Chiến hữu của Diêu đội chậc một tiếng, khẽ nói thầm: “Sao lại không biết, chẳng lẽ bị ăn thật rồi à?”
Linh hồn kia cười cười: “Nếu bị ăn mất cũng không phải là không thể.”
“Đúng rồi.” Nói đến đây, Huyền Kỳ lại nhớ đến một chuyện “Đêm hôm đó, vì sao anh lại đến nhà chúng tôi?”
“Nhà hai người?” Linh hồn nhìn kĩ mặt chúng tôi “Cậu nói vậy, tôi cũng cảm thấy hai người hơi quen, đó là nhà của hai người à?”
“Đúng vậy” Huyền Kỳ chỉ chỉ tôi “Thân thể của anh đánh nhau với chị tôi.”
Linh hồn nghe vậy liền quay sang nhìn tôi: “Ủa, đúng là cô rồi. Tôicũng không biết vì sao nó lại muốn đi tìm cô, chỉ là tôi không ngừngnghe nó nói “mắt, mắt” ”
“Trước đó thì sao? Anh có nghe tiếng gì không?” Ban nãy lúc anh ta kể lại không hề nhắc đến mấy tiếng nói bên tai.
Anh ta suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Vậy anh có nhìn thấy là ai đã đưa anh ra khỏi nhà tôi không?” Huyền Kỳ lại hỏi.
Linh hồn lại lắc đầu: “Thân thể nhắm mắt lại nên tôi không thấy.”
Đến lúc này, manh mối đã bị chặn ngang.
Chiến hữu của Diêu đội lật lật những gì mình đã chép được, vẫn mặt ủmày chau, cất sổ vào, bảo muốn đưa chúng tôi về. Diêu đội vẫy tay liêntục bảo không cần, bản thân ông cũng không còn đủ kiên nhẫn nữa.
Ra đến cửa phòng bệnh, linh hồn kia nói với chúng tôi: “Cám ơn haingười đã tin tưởng tôi.Thân thể của tôi cũng chỉ là con rối, kẻ điềukhiển sau lưng hẳn là cho rằng thân thể này đã vô dụng, muốn tiêu hủy,nhưng đáng tiếc lầu sáu vẫn chưa đủ cao, mà tôi lại vô cùng may mắn mớicó thể gặp được hai người có thể nói ra tất cả, nếu không, tôi nhất định đã là một con ma chết oan rồi. Có thể giúp tôi một chuyện không? Nóivới mấy cảnh sát kia, xin họ rút mấy cái ống này ra khỏi người tôi, đểtôi ra đi thôi.”
Tôi thuật lại những lời này cho chiến hữu của Diêu đội nghe, ông yên lặng một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu.
Trên đường về nhà, Diêu đội không nói tiếng nào, có vẻ phiền muộn vừa lái xe vừa hút thuốc, mãi đến khi đưa chúng tôi đến cửa nhà, ông mớilên tiếng cám ơn chúng tôi, rồi nhìn theo cho đến khi chúng tôi vào đếnnhà.
Khi chúng tôi về thì Tần Long đã về nhà cậu ta, Diệu Diệu đang nằmngay hướng máy điều hòa lim dim, Thẩm Thiên Huy và Vu Dương hình như đợi chúng tôi đã lâu, vừa thấy chúng tôi về liền luôn mồm hỏi chuyện.
Huyền Kỳ kể lại chuyện của linh hồn kia, Thẩm Thiên Huy nghe xong cũng thở dài liên tục.
Vu Dương vừa nghe vừa suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên ánh mắt anh sáng lên: “Lẽ nào là Khôi Lỗi hương?”
“Hương gì cơ?” Huyền Kỳ không nghe rõ.
“Khôi Lỗi hương.” Vu Dương nói “Là một loại mùi hương đặc thù như LyHồn hương, mùi hương này khi đốt lên, sau mười giờ, thân thể sẽ bị người khác khống chế, cứ như trở thành một thực thể phụ, trong năm giác quanchỉ còn lại thị giác và thính giác mà thôi. Nếu người điều khiển làmchuyện tốt thì không nói, nếu kẻ đó dùng chiêu này để giết người, thậmchí là móc tim móc phổi, người bị thao túng cũng chỉ có thể trơ mắtnhìn.”
“Oa, đáng sợ dữ vậy.” Huyền Kỳ co cổ lại.
Vu Dương liếc cậu một cái: “Bởi vì công thức chế tạo rất phức tạp,nguyên liệu lại vô cùng hiếm thấy, hương này lại càng ít gặp hơn Ly Hồnhương nhiều, trên căn bản được xem là đã tuyệt tích, lần gần đây nhấttôi thấy nó, lúc đó tôi đang ở Thanh Khâu, cũng chỉ có một khối nhỏ cỡmột móng tay cái mà thôi.”
“Hương này là của ai?” Tôi nghĩ, người có vật này, rất có thể là người đang thao túng đằng sau.
Vu Dương hiểu ý tôi, lắc đầu: “Không thể nào, hương này đã đổi chủ rồi.”
“Sao vậy?” Tôi không rõ vì sao anh lại khẳng định như thế.
Vu Dương dừng một chút rồi nói: “Chủ nhân khi đó của mùi hương này, chính là Lưu Hà.”
Tôi sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đến đáp án này.
“Đây là bảo bối của cô ta, cũng bởi vì công dụng đặc thù, vẫn luônđược giấu trong Thần Nông cư, không có mấy người biết.” Vu Dương cònnói.
“Có lẽ khi cô ta bị trục xuất đã đem nó theo?” Thẩm Thiên Huy đoán.
Vu Dương lại lắc đầu: “Khi cô ta trở lại Thanh Khâu đã bị Xích HồVương nhốt lại, sau đó đã bị trục xuất ngay, hẳn là không có thời giantrở về lấy. Nếu như đúng là cô ta làm, tại sau lúc đó cô ta lại đồng ýsẽ giúp tôi kéo dài thời gian? Lẽ nào là để lợi dụng tôi, giúp LangVương lấy được hoa sen và Di Thiên châu? Hơn nữa, nếu muốn như thế, saocô ta không trực tiếp dùng mùi hương đó với Thanh Loan, mà lại hoang phí chúng chỉ để móc mấy quả thận người?”
Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, chúng tôi cũng như rơi vào sương mù.
“Hay là cô ta cần chúng để bồi bổ?” Huyền Kỳ vẫn thích đoán vớ vẩn.
“Không thể nào.” Vu Dương phủ định hoàn toàn: “Với tu vi của cô ta,cô ta đã qua thời gian cần đến việc ăn hồn phách và nội tạng rồi.”
“Thay vì ở đây nghĩ, sao không hỏi trực tiếp cô ta?” Huyền Kỳ bĩu môi “Ngày mai tôi đi học sẽ hỏi cô ta.”
Vu Dương đột nhiên nói: “Nếu cô ta quả thật lợi dụng tôi, chẳng lẽ cô ta sẽ nói cho cậu biết à?”
Huyền Kỳ vừa nghe thấy thế, há mồm cứng lưỡi, không nói được tiếng nào.
Lúc này, Thẩm Thiên Huy như nghĩ đến điều gì, hỏi: “Đúng rồi, bác sĩkia có nói cái bóng đen trong sân nhà chúng ta là thứ gì không?”
“Không có.” Tôi nói “Anh ta cũng không thấy rõ, chỉ là cảm giác nó hơi nhỏ cơn, giống như con khỉ.”
“Khỉ?” Lần này ngay cả Vu Dương lẫn Thẩm Thiên Huy đều đồng thanh hỏi, hai người nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc.
“Nếu là khỉ…chẳng lẽ nó biết dùng Khôi Lỗi hương à?” Thẩm Thiên Huyvỗ cằm, dáng vẻ như không hiểu nổi “Hơn nữa, con khỉ thì cần thận ngườiđể làm gì? Chẳng lẽ để ăn thật à?”
“Cũng chưa chắc là khỉ đâu.” Vu Dương nói “Chỉ là gần giống mà thôi.”
Sau đó, chúng tôi thảo luận một hồi cũng không đưa ra kết luận gì,thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng tôi mạnh ai trở về phòng nấy.
Sáng hôm sau tôi có lớp, lúc tôi tỉnh dậy, sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra trời đang mưa.
Huyền Kỳ lăn trong chăn chừng một phút, sau đó mới vội vàng đứng lên, chờ cậu ăn mặc chỉnh tề, tôi đã chuẩn bị ra khỏi cửa.
Trời mưa không lớn lắm, nhưng nước mưa lại rơi khá dày đặc, một lúc sau thì thổi đầy vào người và mặt tôi.
“Chào.” Tần Long cùng lúc đó cũng đeo cặp bước ra, trông rất tỉnh táo sáng sủa: “Hôm qua đi chơi vui không?”
“Ừ, cũng được.” Tôi thuận miệng đáp.
Cậu ta cười cười: “Tôi cũng đang định tìm chị đây. Mẹ tôi có hai tấmvé xem phim, nhưng bà lại không rảnh, là tuần này, chị có muốn đi xemkhông?”
“Được đó, vậy cho tôi một vé luôn nhé.” Giọng của Vu Dương đột nhiên vang lên đằng sau.
Tần Long “ơ” một tiếng, vỗ vỗ ngực nói: “Làm tôi sợ muốn chết, saoanh đi như ma vậy? Phim này tôi cũng muốn xem, đưa cho anh rồi làm saotôi xem được. Sao nào, Thanh Loan, chị đi không?”
“Đi đi.” Lần này, giọng của Vu Dương vang lên trong đầu tôi “Xem thử xem tên này có thể làm trò gì.”
Tôi gật đầu, xem như đồng ý với Tần Long, cũng xem như trả lời Vu Dương.
Khi chúng tôi đang nói chuyện thì Huyền Kỳ cầm bánh bao vội vã chạy đến: “Nói chuyện sau đi, trễ rồi.”
Tần Long thấy tôi đồng ý, có vẻ vô cùng vui sướng, phất tay với mọi người rồi xoay người đi thẳng.
Huyền Kỳ vẫn chưa tỉnh ngủ lắm, oán trách trời vừa lạnh vừa ẩm ướt,mới sáng sớm đã có lớp, bánh bao gì mà vỏ dày nhân ít, vân vân, suốtđoạn đường cứ cằn nhằn cử nhử, mãi đến khi vào đến lớp cũng oán tráchsao mà ghế ngồi cứng thế.
Ngày âm u quả thật khiến người ta buồn ngủ, tôi chỉ học một lúc màhai mí mắt đã như dán chặt vào nhau, đang lúc tôi mơ màng, không biếttại sao lại đột nhiên giật mình tỉnh lại, sau đó, tôi theo bản năng muốn quay sang nhìn Huyền Kỳ, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích, giống hệt như lúc Tham Lang nhập vào người tôi, chỉ có thể nghe và nhìn.
Khôi Lỗi hương! Trong đầu tôi lập tức hiện lên ba chữ kia.
Thân thể tôi đột nhiên đứng lên, tạo ra một tiếng vang không nhỏ, cảlớp lập tức yên lặng, tất cả mọi người đều xoay người nhìn tôi.
“Thanh Loan, sao vậy?” Huyền Kỳ bên cạnh khẽ hỏi.
Khôi Lỗi hương, là Khôi Lỗi hương đó! Tôi muốn lớn tiếng kêu lên nhưng lại không cách nào để cậu biết.
“Đi nhà vệ sinh.” Thân thể kia nói, rồi chậm rãi đi, vào nhà vệ sinhnữ, sau đó, lại cầm lấy con dao gọt trái cây bên bệ cửa sổ, vào một gian trong phòng vệ sinh, trở tay khóa kín cửa.
Đi nhà vệ sinh sao lại đem dao theo?
Tôi nhìn con dao gọt trái cây trong tay mình, sau đó, lại nhìn thấycon dao kia từ từ nhích lại gần mắt mình, cảm giác đó vô cùng tồi tệ,nếu có thể lên tiếng, có lẽ tôi đã hét lên vô số lần rồi.
“Aizz, trùng hợp thật, đi vệ sinh mà cũng tình cờ gặp được.” Ngay lúc tôi nghĩ rằng mình tiêu chắc rồi, từ trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói yểu điệu, thân thể tôi khẽ run lên, tạm ngừng động tác.
Lưu Hà! Là Lưu Hà! Trong lòng tôi mừng như điên.
Thân thể tôi từ từ ngẩng đầu, Lưu Hà đang kê cằm trên cạnh trên cùngcủa tấm ngăn giữa hai gian vệ sinh, vẻ mặt tươi cười, từ trên cao nhìnxuống.
“Đừng có xen vào.” Thân thể nói.
“Thật ra tao cũng chẳng muốn xen vào.” Lưu Hà nhún nhún vai, “Thếnhưng, có vẻ mày đang muốn lấy đi vật không thuộc về mình, mà tao đây,trùng hợp lại là chủ nhân của vật đó.”
Thật tốt quá, xem ra, cô ta không phải người dùng Khôi Lỗi hương, nên mới nói như thế.
Thân thể nhìn thẳng vào mặt cô ta, không nói gì.
“Mày nói xem, mày đi ra ngoài, hay là tao đi vào.” Cô ta nghiêng đầu hỏi.
Thân thể nhìn cô ta một lúc, đột nhiên lại giơ dao đâm xuống, thếnhưng khi mũi dao cách mắt tôi khoảng mấy centimét, cánh tay lại như bịthứ gì đó kéo lại, dù có nhúc nhích thế nào cũng không được.
Cửa vốn khóa lại bị mở ra, Lưu Hà đang khoanh tay trước ngực đứng đó: “Nói cho chị mày nghe xem, mày là ai? Từ đâu mà có được Khôi Lỗihương?”
Thân thể không nói tiếng nào, chỉ duy trì tư thế hiện tại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]