Nếu mẹ người ta đã mở miệng, tất nhiên là không thể từ chối được. Huyền Kỳ dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể biết điều, giao con mèo trong lòng ra.
U Hinh nhận lấy, cẩn thận nhìn con mèo từ trên xuống dưới, sau đó lại mỉm cười: “Nặng lên không ít nhỉ?”
Sau đó, bà lại đặt Diệu Diệu vào lòng Huyền Kỳ.
Chúng tôi nhìn nhau… không phải bà ấy nói muốn bảo quản thân thể ư, sao lại đưa lại?
“Lưu Hà tiên tử, quả thật như cô nói, nội đan của nó vẫn chưa vỡ hoàn toàn, tôi nghĩ, hay là cứ để nó ở đây, đối với cô hay với nó đều có chỗ tốt. Nơi ở của chúng tôi có băng lạnh vạn năm, có thể nhờ người đưa đến.” Dường như U Hinh chỉ là muốn kiểm tra tình trạng thân thể của Diệu Diệu mà thôi.
Lưu Hà hơi không vui: “Bà không tin ta?”
U Hinh cười nhạt, không đáp, xoay người, nhìn dáng vẻ hình như muốn đi.
“Bà đi bây giờ à?” Tham Lang vô cùng khó hiểu, vội gọi bà ấy lại.
U Hinh dừng bước, quay đầu lại nói: “Quả thật mọi người đối với Diệu Diệu rất tốt, tôi không có gì mà không yên lòng cả.”
“Bà không định báo thù à?” Tham Lang hỏi.
“Báo thù?” U Hinh nhướn mày.
Tham Lang gật mạnh đầu: “Biết rõ là do Lang Vương làm, chẳng lẽ bà không muốn báo thù sao? Hay là, chúng ta hợp tác đi.”
U Hinh bật cười: “Tại sao tôi lại phải báo thù? Tôi không muốn. Diệu Diệu làm như vậy hoàn toàn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-bien-lien/2023118/quyen-14-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.