Nhìn dáng vẻ của Tham Lang, tâm trạng của tôi từ bi thương đã lập tức biến thành dở khóc dở cười… thật đúng là giang sơn dễ đổi, bản chất khó dời, chưa nói được mấy câu đứng đắn đã hiện nguyên hình rồi. Xem ra, anh ta đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống con người, bất tri bất giác đã thích xem TV như thế rồi.
Sau đó, cuối cùng tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Rửa chén xong, tắm rửa sạch sẽ, tôi ra phòng khách, TV mở rất lớn, mà Tham Lang thì đã ngủ gục trên sô pha.
Thẩm Thiên Huy vẫn đang bận việc riêng, thấy tôi đi ra, ngẩng đầu lên nói: “Nghỉ ngơi sớm chút đi, một lúc nữa tôi sẽ gọi điện cho Tần Lan.”
Tôi gật gật đầu, cảm thấy hơi ồn, định vặn nhỏ tiếng TV đi một chút.
Ai ngờ, tôi vừa cầm điều khiển lên, định ấn nút, Tham Lang đã tỉnh.
“Ai?” Anh ta đứng phắt dậy, mắt vẫn chưa mở hoàn toàn, bàn tay giơ lên đã xuất hiện móng vuốt.
Cho dù không phải lúc bất ngờ như thế, việc tránh sự tấn công của Tham Lang, đối với tôi đã là chuyện không thể rồi, tôi theo bản năng lui ra sau, nhưng mấy móng vuốt của anh ta lại cách mắt tôi càng lúc càng gần.
May mà ngay sau đó, trên mặt tôi dường như có chút gió lướt qua, một vật gì đó bay tới, vô cùng chính xác đập vào cổ tay của Tham Lang.
“Ối!” Tham Lang rút tay về, tỉnh táo lại, anh ta kêu lên không phải vì đau, mà vì anh ta đã nhìn thấy rõ người anh ta suýt tấn công là ai “Cô không việc gì sao lại lắc qua lắc lại trước mặt tôi làm chi?”
“Tiếng TV lớn quá.” Tôi không ngờ anh ta lại phản ứng dữ như thế, hơi há hốc mồm, đặt mông ngồi lên ghế sô pha.
“Tôi còn muốn xem mà.” Anh ta chộp lấy điều khiển từ xa, tùy tiện đổi kênh, có vẻ như trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Bên bệ cửa sổ, có tiếng Vu Dương khẽ hừ.
Tham Lang liếc về phía kia một cái, lầm bầm tỏ vẻ bất mãn, nhưng có lẽ cũng cảm thấy là do mình sai trước, không dám nói quá lớn tiếng.
“Nếu đã mệt lắm rồi thì về nhà mà ngủ, đừng có ở đây gây tai hoạ.” Vu Dương nói chuyện rất không khách khí.
Tham Lang bực bội, vừa định cãi lại, đã bị Thẩm Thiên Huy xen ngang: “Bỏ đi bỏ đi, kẻ địch sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, Tham Lang vì đề phòng quá thôi, không sao, đâu có chuyện gì.”
“Đúng vậy, tôi không sao mà.” Dĩ nhiên tôi cũng không hi vọng hai người họ ầm ĩ.
Vu Dương nhắm mắt lại, không thèm nhìn ai nữa.
Tham Lang bĩu môi, quay đầu nhìn kĩ mặt tôi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Thật không sao mà.” Tôi cười cười.
Tham Lang thở phào nhẹ nhõm, duỗi lưng: “Bỏ đi, tôi về đây, mắc công người phụ nữ kia lại càu nhàu.”
Sau đó, anh ta tắt TV, trừng mắt nhìn Vu Dương một cái, xoay người bỏ đi.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, tôi đột nhiên cảm thấy, hôm nay quả thật là một ngày dài.
Khi tôi trở về phòng, thấy cửa phòng Huyền Kỳ đang mở, cậu ngồi trước máy vi tính, ngẩn người. Trong lòng tôi hơi căng thẳng, rất muốn vào xem thử, nhưng nghĩ lại, cảm thấy những lúc thế này, vẫn nên để cậu yên tĩnh một mình thì hơn.
Chắc nên đi ngủ sớm một chút, quá mệt rồi.
Tôi nằm trên giường, cả thân thể và mí mắt đều rất nặng nề, trong đầu lộn xộn, không có bất cứ ý nghĩ cụ thể nào, chỉ là không thể nào ngủ được.
Những lời Tham Lang nói ban nãy, không phải là không có lý, nhưng tôi vẫn không thể quên được. Bất kể thế nào, Lưu Hà và Diệu Diệu đều là vì tôi mới rơi vào tình trạng như thế, tôi thật sự không thể nào giống như tộc trưởng U Hinh, có thể bình tĩnh như thế, nhìn thấu sống chết. Thật không cam lòng, cho dù tôi chỉ là một người bình thường, cho dù tôi có thể sẽ chết, tôi cũng hi vọng Mão Tinh mau chóng xuất hiện, để mọi chuyện có một cái kết, để chúng tôi biết được kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện, cho mọi người một lời giải đáp.
Những ngày tiếp theo vẫn sóng yên biển lặng, chỉ là Huyền Kỳ vốn chẳng quan tâm điều gì nay tâm trạng lúc nào cũng nặng nề, yên lặng đi rất nhiều, thường xuyên ngồi một mình, cầm con chuột đồ chơi trong tay ngẩn người. Nhìn cậu như thế, trong lòng tôi rất khó chịu, thật muốn cùng cậu khóc to một lần.
Lưu Hà có mấy ngày liền không xuất hiện trong trường, các sinh viên nam rối rít truyền tai nhau bảo rằng cô ấy bị bệnh, cho nên đến tìm tôi không ngừng nghỉ, nói tới nói lui, cũng chỉ là muốn biết được tình hình của cô ấy, tốt nhất là có thể nói cho họ biết nhà Lưu Hà ở đâu, để bọn họ có thể thăm hỏi lấy lòng.
Tôi bị quấy nhiễu đến vô cùng phiền lòng, tâm trạng càng hỏng bét, càng về sau, tôi dứt khoát không thèm quan tâm, có cơ hội thì lại cúp học. Còn Huyền Kỳ bây giờ, lại không giống như trước hay đi theo tôi, bởi vì chuyện ở nhà hay đi học, đối với cậu đều như nhau, dù sao bây giờ cậu hệt như cái xác không hồn, lúc nào cũng ngây người, cho nên phần lớn thời gian, đều chỉ có mình tôi đi về nhà.
Hôm nay, vừa mới học một tiết, trước cửa phòng học lại có nam sinh đứng nhìn dáo dác, tôi phiền chết đi được, nói một tiếng với Huyền Kỳ, thừa dịp mấy nam sinh kia còn chưa mở miệng tìm tôi, tôi đã vội vàng chạy trối chết về nhà.
“Cô cứ như thế, lúc thi phải làm sao hả?” Thẩm Thiên Huy đang ngồi trong phòng khách đọc sách, thấy tôi, không khỏi lo lắng.
Tôi không lên tiếng, trở lại phòng mình, đóng cửa lại.
Gần đây thời tiết không tốt lắm, lúc này, lại đang đổ mưa phùn, cây sơn trà trong sân bị mưa xối ướt, mấy chiếc lá dính nước hơi lóng lánh, trông sinh động lạ thường, nhưng tôi không vui nổi, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, dù có hét to lên cũng không thể giảm đi, đầu óc lộn xộn, trộn lẫn đủ chuyện, có lúc tôi chỉ muốn báo thù thay cho Lưu Hà và Diệu Diệu, có lúc lại cảm thấy mình đúng là gánh nặng, lúc lại âm thầm mong Mão Tinh mau mau đến đây, có lúc lại cảm thấy vô cùng bất an lo sợ.
Tôi cứ suy nghĩ lung tung như thế, không biết đã qua bao lâu, mãi đến khi tôi bừng tỉnh, lập tức cảm giác được bên cạnh có người, tôi hoảng hốt, bất chấp đó là ai, rút thủy chủ ra định đâm.
“Đừng sợ, là tôi.” Nhìn kĩ lại, người nắm lấy cổ tay tôi chính là Lưu Hà.
Tôi hơi bất ngờ; “Sao cô vào đây được?”
Cô ấy buông tay, nhìn quanh: “Cả căn nhà này, bất kể là phòng nào tôi đều có thể ra vào tự nhiên.”
Tôi hơi gật đầu, không muốn nhiều lời, chỉ quan tâm chuyện quan trọng nhất: “Bế quan nghiên cứu có kết quả rồi à?”
Cô ấy lắc đầu: “Không nhanh đến thế, tôi tới chỉ muốn báo một tiếng, băng lạnh đã được đưa đến, thân thể Diệu Diệu không sao cả.”
“Ừm, không sao là tốt rồi.” Dù rằng không bất ngờ, nhưng tôi vẫn hơi thất vọng: “Huyền Kỳ đang ở trường, Vu Dương và Thẩm Thiên Huy đang ở phòng khách, tôi đi gọi họ.”
“Đợi đã.” Cô ấy lại ngăn tôi “Tôi không muốn gặp họ, chỉ muốn nói với cô vài câu thôi.”
Sau đó, cô ấy nhìn tôi, bật cười: “Yên tâm, tôi không làm gì cô đâu, chỉ là mấy việc của phụ nữ, không liên quan đến họ.”
Tôi cũng bật cười, hơi ngại. Sao vậy, chẳng lẽ sự nghi ngờ và đề phòng của tôi rõ ràng như thế à?”
Lưu Hà tiện tay kéo cái ghế trước bàn vi tính ra ngồi xuống, khuỷu tay đặt trên tay vịn, chống lên má, như có điều suy nghĩ nhìn tôi.
Tôi bị nhìn đến cảm thấy cả người không được tự nhiên, không biết cô ấy định làm gì.
“Cô thích Vu Dương à?” Khoảng một phút sau, rốt cuộc cô ấy cũng mở miệng, hỏi tôi câu hỏi đã hỏi tôi cách đây không lâu.
“Không phải đã nói rồi sao, không thể nào.” Tôi không rõ, cô ấy rõ ràng đã nghĩ mình chính là “người thắng cuộc” rồi, sao lại cứ băn khoăn chuyện này.
“Vậy à?” Lưu Hà cười cười “Thế nhưng, tôi lại cảm thấy, anh ấy vô cùng thích cô.”
Lời của cô ấy khiến tim tôi đập loạn xạ, mặt cũng nóng lên, vừa mừng rỡ, vừa không quá tin tưởng, tôi không khỏi cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lưu Hà, muốn xem có phải cô ấy đang đùa giỡn tôi không.
Đối với phản ứng của tôi, cô ấy lại không hề cảm thấy bất ngờ, lại cười cười, nói tiếp: “Bất kể có phải là tình cảm đến từ hai phía hay không, tóm lại, hai người không thể nào đâu.”
Quả nhiên, chỉ cần có liên quan đến Vu Dương, cô ấy sẽ không nói được chuyện gì dễ nghe.
“Anh ấy là yêu, cô là người, người – yêu khác đường, cô nghe qua chưa?” Lưu Hà hơi khom lưng, kề sát vào tôi.
Đúng vậy, Vu Dương đã từng nói thế.
Lưu Hà thấy tôi vẫn không lên tiếng, lại cười: “Anh ấy đã trải qua thiên kiếp ngàn năm, muốn sống thêm ngàn năm nữa không phải là không thể, còn cô, chỉ mới hai mươi tuổi, không có tu vi, không có pháp lực, nếu hai người ở bên nhau, hai mươi năm sau, cô chỉ là một người phụ nữ trung niên, nhưng anh ấy vẫn giống hệt như hiện tại, cô cảm thấy, anh ấy sẽ tiếp tục thích cô ư? Cứ cho là anh ấy vẫn sẽ tiếp tục thích cô đi, vậy còn cô? Cô có chịu để anh ấy nhìn cô từ từ già yếu đi không?”
Tôi không thể phản bác. Tất cả mọi chuyện cô ấy nói, tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Có lẽ bởi vì dáng vẻ của Vu Dương cũng hệt như bao người bình thường khác, có lẽ vì tính mạng của tôi thời thời khắc khắc đều bị uy hiếp, tôi không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, cũng có thể, trong tiềm thức, tôi luôn không muốn nhớ đến một sự thật rằng anh chính là một yêu quái.
Lưu Hà dừng một chút, lại nói tiếp: “Hơn nữa, cô đừng quên, trên lưng anh ấy còn có tính mạng của toàn tộc, mặc dù đã đồng ý với ông của các người, sẽ không làm tổn thương các người, nhưng anh ấy vẫn luôn muốn có Di Thiên châu. Cô suy nghĩ thử xem, nếu đến phút cuối cùng, thật sự không có cách nào khác, thì lời hứa của anh ấy quan trọng, hay tính mạnh của những người trong tộc quan trọng hơn? Vì Di Thiên châu, cô cảm thấy anh ấy sẽ trực tiếp giết cô, hay sẽ móc mắt cô ra khi cô đang sống sờ sờ?”
“Làm trái với lời hứa là bất đắc dĩ, ít nhất, anh ấy có thể sẽ cho tôi một cái chết thoải mái.” Tôi nghĩ, Vu Dương sẽ trực tiếp giết tôi.
Lưu Hà yên lặng nhìn đôi mắt của tôi, đôi tay mềm mại kia, đột nhiên xoa gương mặt tôi: “Không đâu, không thể đâu, trên người của cô có Ô Thiên ấn, anh ấy sẽ không ra tay với cô, cô ấy, chỉ có thể tự sát.”
Cô ấy vừa dứt lời, đầu tôi lập tức trống rỗng, cảm giác choáng váng ập đến.
Lời của cô ấy không hề sai, nếu quả thật có một ngày như thế, nếu Vu Dương phải ra tay với tôi, như vậy, việc tôi tự sát đúng là cách hoàn mỹ nhất, chỉ có như vậy, Vu Dương mới không vác trên lưng tiếng xấu làm trái lời hứa, mới có thể cứu được người trong tộc của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]