“Ô...... Không..... Ô.....” Thừa nhận những cú thúc mãnh liệt dưới thân, Liễu Ức Vân đã vô lực vùng vẫy, chỉ có thể nghẹn ngào thấp giọng cự tuyệt.
“A.....!”
“Ân..... Hô.... Ân!” Theo những lần mãnh liệt va chạm, Trầm Lạc Phong ở trong lần thúc cuối cùng đạt tới cao trào trong thân thể Liễu Ức Vân. Gần như không chút dừng lại nghỉ ngơi, Trầm Lạc Phong lập tức rời khỏi thân thể hắn, đi xuống giường.
Cảm thấy Trầm Lạc Phong rời khỏi, Liễu Ức Vân vốn nước mắt chưa dừng lại càng mạnh mẽ chảy ra. Kết thúc sao? Cuối cùng lựa chọn vứt bỏ hắn sao? Không nghĩ đến hạnh phúc của hắn vừa bắt đầu đã phải kết thúc. Hắn không oán Lạc Phong, dù sao đến hắn nhìn thấy chính mình đều sợ tới mức một đêm bạc đầu, hắn nào có thể cầu người khác chấp nhận? Nhưng là tâm thực sự đau quá.
Ngay lúc Liễu Ức Vân đang thương cảm, thân thể hắn đột nhiên bị bế lên, hắn còn không kịp phản ứng thì sau đó, liền bị ôm tới trước một cái gương đồng. Bản năng muốn dùng tay che, chính là khóe mắt không cẩn thận nhìn đến cảnh tượng trước gương làm Liễu Ức Vân quên mất tất cả động tác, ánh mắt thẳng tắp nhìn bóng người ở trong gương.
Một người thon dài đang bị Trầm Lạc Phong ôn nhu ôm trong lòng. Hắn có khuôn mặt mềm mại đáng yêu có thể so sánh với phù dung (hoa sen),da thịt trắng tuyết bởi vì vừa mới trải qua tình cảm mãnh liệt mà nhiễm một tầng phấn hồng. Mày liễu nhỏ dài nhẹ nhăn lại, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ai-phong-van/2380282/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.