Tám năm sau.
Trên một khối đá lớn gần Đào Nguyên đảo, một bóng người gầy đón gió mà ngồi. Hắn hai mắt vô thần nhìn ra nơi xa, tay không ý thức nhẹ nhàng vuốt ve nửa khối ngọc bội. Bị gió biển thổi trúng vạt áo không ngừng trở mình bay về phía trước là một thân bạch sa trường sam, hơn nửa thỉnh thoảng lộ ra bên ngoài quần áo là làn da tái nhợt làm hắn cả người thoạt nhìn thanh nhã sạch sẽ, giống như thần tiên rơi xuống trần gian. Nhưng là khuôn mặt của hắn bị một mặt nạ che khuất, chỉ lộ ra hai mắt cùng môi.
“Hải Sinh, Hải Sinh!” Từ xa một thanh niên chạy lại, thân ảnh khỏe mạnh cường tráng cùng làn da bị phơi nắng đến ngăm đen khiến cho người khác nhìn vào là biết một người hoạt bát thích vận động. Hắn một mặt chạy một mặt hướng phía bạch sắc nhân ảnh ngồi mà gọi, nhưng là người đã lâm vào trầm tư phảng phất không nghe hắn kêu gọi.
Người thanh niên đã đi tới phụ cận, nhìn thân ảnh tuyết trắng cho dù mình kêu thế nào cũng không phản ứng, hắn ngoài mặt trở mình xem thường, trên khuôn mặt búp bê lộ biểu tình chịu không nổi. A, lại nữa. Kể từ tám năm trước hắn ở ven biển tìm được người này đang hấp hối, rồi sau khi ngàn cầu vạn cầu lãnh khốc sư phụ của hắn cứu sống người này, người này liền ngày nào cũng bày ra dáng vẻ mất hồn. Mỗi ngày không phải ngồi lì trong nhà xem y thư khó hiểu của sư phụ, hoặc là giúp đỡ cư dân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ai-phong-van/2380263/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.