Hoàng hôn buông xuống không trung nhìn không đến tịch dương mĩ lệ ngày xưa, những vần mây xám trắng trôi nổi đầy trong không trung, mây màu thấp phảng phất chạm tay có thể với tới. Ngày mùa hè trong không khí nắng nóng bởi vì không có một chút gió mà làm cho mọi người cảm thấy phiền muộn. Liễu Ức Vân ngồi ở thư phòng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng phía cửa nhìn xung quanh.
“Kỳ quái, như thế nào muộn như thế Lạc Phong vẫn chưa trở về?” Liễu Ức Vân cảm thấy trong lòng có chút lo lắng, bình thường Lạc Phong tiến cung bồi thái tử đọc sách buổi trưa liền trở về.
Bỗng nhiên, Trầm Lạc Phong vội vàng bước đến xuất hiện trước mắt Liễu Ức Vân, “Lạc Phong!” Liễu Ức Vân vội vàng ngênh đón y.
“Hôm nay thế nào quay về..... Lạc Phong?” Không nghĩ đến Trầm Lạc Phong trực tiếp xông lại đây liền ôm hắn chặt chẽ, hắn cảm thấy kì lạ hỏi.
“.......” Không có trả lời, Trầm Lạc Phong chính là chặt chẽ ôm hắn, y hô hấp thực dồn dập, thân thể cũng phát run.
“Thế nào? Lạc Phong, ngươi sao lại phát run, xảy ra chuyện gì?” Lạc Phong thất thường làm hắn cảm thấy hoảng hốt, việc gì có thể khiến người luôn tỉnh táo như y trở nên bối rối như thế.
“Để ta ôm một chút.” Cuối cùng Lạc Phong lên tiếng, thanh âm cũng có chút không ổn.
“Rốt cuộc thế nào, Lạc Phong, ngươi không cần dọa nạt ta”.
Hơn nửa ngày, Trầm Lạc Phong mới thả hắn ra, ánh mắt lưu luyến nhìn hắn, phảng phất bọn hắn từ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ai-phong-van/2380231/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.