“Suy nghĩ cái gì?” Trầm Lạc Phong từ phía sau ôm lấy Liễu Ức Vân.
“Ngươi!” Liễu Ức Vân thành trực trả lời.
“Thật sự?” Vui vẻ quay Liễu Ức Vân lại phía mình, “Thực khó được người luôn rất sợ xấu hổ như ngươi cũng nói như vậy, ta đây cũng phải có chút thái độ mới đúng đi” làm như chuẩn bị hôn lên môi hắn.
“Không, không cần!” Liễu Ức Vân dùng sức đẩy y ra. Tuyệt đối không thể, hiện tại là ban ngày, hơn nữa ở đây tùy tiễn đều có thể có người tới, ví dụ như Tiểu Từ.
“Vì cái gì? Không phải ngươi nói rất muốn ta sao?” Cường điệu nhắc lại “Nghĩ muốn”, y cười gian.
“Ta không phải ý tứ đó!’ Hắn phản bác!
“Là sao.....” dừng lại một chút, “Bất quá không có gì, ta hiện tại suy nghĩ muốn ngươi!” Kéo tay Liễu Ức Vân đặt lên nơi sớm đã đứng thẳng của mình.
“A, ngươi......” Xúc cảm cứng rắn làm Liễu Ức Vân vội vàng rút tay về, tiểu tử này....
“Đều tại ngươi mới rồi làm ta hảo hưng phấn a, ngươi phải phụ trách giải quyết!” Trầm Lạc Phong vô lại nói.
“Thế nhưng, lỡ như......”
“Không được nhưng là!” Trầm Lạc Phong không để hắn cự tuyệt, nhanh chóng đè hắn lên bàn, không nói nhiều bắt đầu xé rách quần áo hai người.
“Không cần, Lạc Phong, lỡ bị người nhìn đến”. Hắn không muốn bị người biết chuyện giữa bọn hắn, cho dù hắn không làm sao, nhưng hắn không muốn Lạc Phong bị người chỉ trích thóa mạ!
“Yên tâm, Tiểu Từ ta đã sai đi rồi nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ai-phong-van/2380224/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.