Kể từ hôm nói chuyện với Thẩm Thanh ấy, Hạ Tuần chưa gặp lại Thẩm Thanh lần nào, không còn những lần trùng hợp với chạm mặt kì lạ, và cũng không cần phải dùng vẻ mặt lạnhlùng từ chối lời mời cơm nữa.
Hạ Tuần cũng không thất vọng, Thẩm Thanh có thể làm đến mức này đã khiến hắn cực kỳ kinh ngạc rồi, bản thân thái độ cũng là một loại đáp án, hắn xưa nay từ chối đều rất rõ ràng.
Nhớ mãi không quên người yêu cũ ngoại tình thì có ích gì?
Đối phương không phải người yêu hắn nhất, cũng không phải chỉ yêu mình hắn vậy nên hắn không cần như một con chó cầu xin đối phương quay đầu.
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, Hạ Tuần dọn ra khỏi nhà hạ Diệp, trải qua những tháng ngày 3 điểm 1 tia* lớp học, căng tin và về nhà, hắn cũng lười đi làm quen từ đầu, dù sao thì hai năm nữa cũng tốt nghiệp rồi.
🐙* 三 点 一线: cuộc sống đi học nhàm chán của học sinh: lớp học-căng tin-kí túc xá.
Chu Trình Châu nghỉ phép bay từ Thượng Hải về Thâm Quyến, vừa nghe tin Chu Trình Châu đến đến sân bay, Hạ Tuần lập tức xuống lầu gọi taxi đến đón y, vừa về đến nhà y tuỳ tiện vứt hành lý rồi ném mình lên giường Hạ Tuần.
Chu Trình Châu dựa vào đầu giường, khuôn mặt vốn đang cười hì hì bỗng trở nên nghiêm túc: "Lão Hạ, mày biết Trì Thuật không?"
Hạ Tuần cầm điện thoại đặt đồ ăn ngoài, hắn vừa đi vừa để vali của Chu Trình Châu vào một góc:
"Hình như là đàn anh khóa 13, sao thế?"
"Đuma, nhắc đến tao lại cáu."
Chu Trình Châu từ trên giường ngồi dậy, bắt chéo chân bắt đầu oán trách:"Học muội trước đây tao bảo với mày là tao đang theo đuổi ý, anh trai của em ấy là Trì Thuật."
"Thằng ngu đó giờ là trợ giảng, từ khi hắn biết tao bắt đầu theo đuổi em gái mình, ngày nào cũng gọi tao lên trả lời câu hỏi, cứ hôm nào tao trốn học là lại dính đến lượt hắn ta điểm danh, tao cmn bị hắn ghi tên 2 lần rồi."
Hạ Tuần cười nhẹ một tiếng, hắn trả tiền xong ngồi xuống cạnh giường: "Lúc Chu Doanh Doanh bị theo đuổi không phải mày cũng thế à?"
Lúc biết tin Chu Doanh Doanh được một bạn học khác giới theo đuổi,
Chu Trình Châu, người vừa lên năm nhất, đã kéo theo Hạ Tuần, Giang Diễn hùng hổ đạp tung cửa lớp người ta, lôi cậu nhóc kia ra ngoài rồi dạy cho cậu ta một bài học, hắn còn chưa kịp làm gì cậu nhóc kia đã bị doạ phát khóc bảo không dám, không dám, không dám thích Chu Doanh Doanh nữa.
Cuối cùng cả trường cấp hai đều biết chuyện này, suốt thời trung học của Chu Doanh Doanh không có người khác giới nào dám đến bắt chuyện và cũng vì chuyện này mà cô bé đã có một khoảng thời gian dài khó xử.
Nhớ lại quá khứ, Chu Trình Châu xấu hổ gãi đầu:
"Đấy không phải do Doanh Doanh còn nhỏ sao? Lúc ấy con bé mới lớp 8, đấy là yêu sớm đấy! Nhưng bây giờ chúng ta đều là người lớn rồi nên tự do yêu đương, tự do yêu đương mày hiểu không??
Hạ Tuần gật đầu lấy lệ, ậm ừ vài câu cho có: "Vậy giờ mày tiến triển đến đâu rồi?"
Chu Trình Châu mặt buồn rười rượi, một cậu trai cao chừng mét 8 lại mang biểu cảm này đúng là có chút buồn cười.: "Ngay cả hẹn đi ăn riêng cũng không được.Gia đình cô ấy quản nghiêm quá, cmn giống như trông phạm nhân ấy."
"À, đúng rồi." Chu Trình Châu quét nhanh qua phòng một lượt, tiếp tục nói: "Thẩm Thanh vẫn sống cạnh nhà mày à?"
Hạ Tuần gật đầu, vừa định nói thì bị tiếng chuông cửa cắt ngang, hắn đoán là đồ ăn ngoài, vừa định đứng dậy đi lấy thì Chu Trình Châu đã ngăn lại: "Này, để tao lấy cho, để tao lấy cho."
Hạ Tuần cũng không khách sáo, hắn gật đầu rồi tiếp tục ngồi chơi Anipop (Tiêu tiêu lạc)*
Chu Trình Châu mang đồ ăn đặt ship, tay còn lại cầm một bó hoa đi vào: "Lão Hạ, mày mua hoa làm gì thế?"
Mua hoa? Hạ Tuần hơi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bó hoa trong tay Chu Trình Châu: "Tao có mua hoa bao giờ đâu."
Chu Trình Châu nhướng mày, y lập tức lộ ra vẻ hiểu rõ, lấy tấm thiệp bên trong ra đưa cho Hạ Tuần, ngồi xuống bên cạnh Hà Tuân, cười nói: "Anh em tốt, vận đào hoa của mày đến rồi."
Hạ Tuần cầm lấy tấm thiệp, trên đó chỉ một dòng chữ: Hôm nay nhìn thấy ở cửa hàng hoa, hy vọng anh thích nó. ——SQ *
*Pinyin tên của Thẩm Thanh là Shen Qing
Thấy hắn nhíu chặt lông mày, Chu Trình Châu đành phải nuốt xuống nghi hoặc rồi thu lại vẻ mặt đùa cợt mà trở nên nghiêm túc, trong đầu mơ hồ nảy một ý nghĩ, y còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Hạ Tuần nói: "Là Thẩm Thanh tặng."
Chu Trình Châu"đệt" một tiếng, chửi một câu "thằng ngu":"Cậu ta có phải não có vấn đề không đấy? Bộ nghe không hiểu tiếng người à?"
Chu Trình Châu có chút tức giận, y đột ngột đứng lên, bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, có chút do dự hỏi: "Mày không phải vẫn còn tình cảm với cậu ta đấy chứ?"
Thấy Hạ Tuần lắc đầu, y mới cảm thấy nhẹ nhõm, xoay người sải bước cửa, xỏ dép cầm bó cúc đi thẳng sang nhà hàng xóm, bấm chuông cửa.
Hạ Tuần mí mắt giật giật, đi theo Chu Trình Châu định ngăn cản y nhưng Chu Trình Châu thực sự nóng máu rồi, y không để tâm đến sự ngăn cản của Hạ Tuần.
Anh em tốt bị đội nón xanh chưa nói làm gì, đã vậy đối tượng ngoại tình còn cứ bám lấy hắn không dứt, cho dù hôm nay Hạ Tuần có đánh y thì y cũng sẽ đánh chó thằng cháu trai này đến khi mẹ nó còn không nhận ra nó.
Ngay khi chuông cửa vừa vang lên, Thẩm Thanh liền mở cửa, người còn chưa bước ra, cậu đã ló mặt ra, vui vẻ nói: "Tuần ca! Anh..."những lời tiếp theo còn chưa ra khỏi miệng, Thẩm Thanh đã bị nắm đấm của Chu Trình Châu đánh cho ngu người.
Vẻ mặt vui mừng của Thẩm Thanh lập tức trở nên xấu xí, Chu Trình Châu ném bó hoa đến trước mặt cậu, hừ lạnh nói: "Sao vậy? Một tên Trịnh Hào cũng không thể thỏa mãn được cái cúc/ hoa nát của mày à? Mày cứ nhất định phải đến làm ghê tởm lão Hạ của bọn tao, đúng không?
Hạ Tuần đứng sau lưng Chu Thành Châu, đè nén sự bực bội trong lòng, hắn tốn rất nhiều sức mới kéo được Chu Trình Châu ra sau lưng, sau khi đảm bảo khoảng cách an toàn, hắn mới tỏ ra xin lỗi Thẩm Thanh một cách lạnh nhạt và gần như thờ ơ: "Xin lỗi, tôi sẽ bảo người chuyển tiền thuốc men vào tài khoản cho cậu."
Cậu loạng choạng hai bước, dựa vào giá giày bên cạnh mới không ngã xuống một cách thảm hại, sự đau đớn truyền đến cả mặt, vừa tê vừa nóng, cậu đờ đẫn nhặt bó hoa vừa mới ném xuống đất lên, vài cánh hoa rụng lả tả: "Không sao... Nếu anh không thích hoa cúc, lần sau em sẽ đổi hoa khác."
Chu Trình Châu ở đằng sau đã hoàn hồn lại, nghe vậy, y vòng tay qua vai Hạ Tuần, hếch cằm về phía Thẩm Thanh, nở nụ cười giả tạo nhìn chằm chằm Thẩm Thanh: "Thôi đi, cúc của cúc dại sạch hơn của mày, dựa vào cái gì mà Lão Hạ phải nhận hoa của mày? Vì mày ngoại tình, vì mày ngu xuẩn, hay vì mày cmn éo hiểu tiếng người?"
Thẩm Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh như hôm nay, kế hoạch của cậu là sau khi Hạ Tuần nhìn thấy hoa thì nhất định sẽ sang trả hoa cho mình, cậu sẽ nhân cơ hội này lấy lại mã Wechat của Hạ Tuần nhưng ngay từ bước đầu tiên cậu đã phạm sai lầm, cú đấm kia chả là cái gì, nếu có thể khiến Hạ Tuần nguôi giận thì cậu thà chịu dựng thêm vài cú nữa, thứ khiến cậu thật sự trở nên khó coi lại chính là những lời lẽ kia.
"Không phải..." Thẩm Thanh mím môi, siết chặt tay, cúi đầu cố nén nước mắt: "Tôi chỉ là muốn theo đuổi anh Tuần một lần nữa, vả lại tôi và Trịnh Hạo cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Chu Trình Châu cười to như vừa nghe được truyện cười, y khoa trương ha một tiếng: "Thì sao? Mày có tư cách theo đuổi? Mày với kim chủ chia tay rồi lại muốn quay về uống thuốc hối hận à? Lúc mày nằm cmn trên giường người khác không ngờ lại có ngày hôm nay đi?
Thẩm Thanh tự giễu, nước mắt lưng tròng: "Em biết em sai thật rồi nhưng đến cả cơ hội để sửa sai anh cũng không thể cho em ư?"
"Em biết là lúc đấy mình bị ma xui quỷ ám rồi, nhưng em đã tìm đủ mọi cách có thể, em không biết phải như nào thì anh mới chịu quay lại nhìn em... cầu xin anh đấy, Tuần ca."
"Ít nhất... Ít nhất vì nhiều điều em làm, cho em một cơ hội nhé?
"Thẩm Thanh, mày cmn xứng đáng như thế "Chu Trình Châu bình tĩnh lại, y sợ lời này khiến Hạ Tuần mềm lòng bèn vội vàng nói: "Chẳng có ai bắt mày làm thế cả, tất cả đều là mày cam tâm tình nguyện."
Hạ Tuần thần sắc bình thản, từ đầu đến cuối giống như người ngoài cuộc, bình tĩnh đến đáng sợ, hắn chỉ giơ tay vỗ nhẹ vào vai Chu Trình Châu "Đi thôi, cơm nguội rồi."
Thẩm Thanh nhìn có chút thảm hại, nhưng lấy hết can đảm nắm lấy góc áo của Hạ Tuần, bước chân của Hạ Tuần buộc phải dừng lại, hắn liếc nhìn bàn tay đang nắm góc áo, trong lòng lại cảm thấy chán chường, hắn ra hiệu Chu Trình Châu về trước, bản thân ở lại nói vài câu với Thẩm Thanh.
Chu Trình Châu bĩu môi, y có chút không vui xoay người lại, trước khi đi còn không quên cảnh cáo Thẩm Thanh vài câu.
Hạ Tuần là một người sòng phẳng, câu trả lời yêu hay không yêu không quan trọng ở sự hèn nhát và phản bội của đối phương. Mỗi sự phớt lò và thờ ơ đều là một lần thất vọng, thứ tình yêu bị chà đạp này đến khi buông tay mới được nhận được sự trân trọng, nhưng nó lại đến quá muộn màng, cũng quá rẻ rúng.
Thay vì hành hạ bản thân, tốt hơn hết nên dứt khoát buông tay.
Nhưng Thẩm Thanh không cam lòng, không cam lòng Hạ Tuần buông tay, cũng không cam lòng bản thân buông tay.
Hạ Tuần im lặng hai giây, sau đó lùi lại một bước thoát khỏi tay Thẩm Thanh, Thẩm Thanh còn chưa kịp nói gì, hắn đã bình tĩnh nói: "Thẩm Thanh, tôi thấy những gì tôi nói đã đủ rõ ràng rồi."
Bó hoa trong tay Thẩm Thanh bị cậu siết chặt đến nhăn nhúm, mặt trái cậu còn sưng đỏ, là kiệt tác của Chu Thành Châu, cậu giống như không cảm nhận được đau đớn, nhìn chằm chằm Hạ Tuần, sợ rằng giây tiếp theo người sẽ biến mất
"Em... Em biết, nhưng em thực sự không muốn từ bỏ, Tuần ca, em xin anh đấy, chỉ cần cho em một cơ hội, em nhất định sẽ không làm những chuyện như thế nữa. "
Giọng điệu của cậu hèn mọt và yếu đuối, cẩn thận nói những lời lấy lòng.
Hạ Tuần cảm thấy hình như mỗi lần họ nói chuyện với nhau, dường Thẩm Thanh lại không ngừng xin lỗi,nhưng Hạ Tuần gần như đã trở nên vô cảm với những lời xin lỗi nhàm chán và buồn tẻ lặp đi lặp lại này rồi.
"Không cần." Hạ Tuần lắc đầu, lấy điện thoại ra gửi cho Chu Trình Châu một tin nhắn: "Nếu cậu đã chọn con đường này thì không cần phải quay đầu đâu."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh khóc đến đau lòng trước mặt Hạ Tuần, những lời ngắt quãng khó có thể nối thành câu giữa tiếng thở hổn hển, Hạ Tuần không hiểu cậu đang nói gì, hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu khóc, một lúc lâu sau mới lấy khăn giấy đưa cho cậu.
Thẩm Thanh cầm lấy khăn giấy, hít hít mấy hơi mới tiếp tục nghẹn ngào nói: "Nhưng em muốn đổi ý rồi, em hối hận rồi, chúng ta đã chia tay tròn một năm ba mươi lăm ngày, anh không muốn nhìn thấy em thì em mỗi ngày chỉ trốn trong nhà, từ trong mắt mèo nhìn lén anh, em còn lẻn vào phòng học của anh rồi trốn sau phòng học nhìn anh học..."
"Xin lỗi, em biết mình như này không đúng, nhưng em thật sự rất yêu anh, em biết em sai rồi, anh có thể đừng muốn em được không, em cầu xin anh, cầu xin anh đấy Tuần ca..."
Mối quan hệ của họ bấp bênh đến mức chỉ cần lơ đãng thôi cũng có thể tan vỡ.Cố chấp một thứ quá lâu bản thân nó đã là vô nghĩa, câu trả lời oán không oán, hận không hận, yêu không yêu,những việc làm sai, tiếc nuối bản thân từng làm, sau khi chia tay vẫn còn nghĩ đến nó thì quả thật có chút thất bại.
Hạ Tuần không trả lời cậu.
Chu Trình Châu xỏ dép lê cầm một túi nước đá ném vào lòng Thẩm Thanh, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, chỉ là sau khi nhìn thấy Hạ Tuần thì y đành nhún vui bất lực.
"Chườm lên đi." Hạ Tuần chỉ vào vết thương trên mặt cậu: "Tôi xin lỗi thay lão Chu."
Thẩm Thanh dùng sức gật đầu, sụt sịt, ngoan ngoãn chườm túi nước đá lên mặt, nhìn chằm chằm Hạ Tuần, giống như một chú cún con chỉ đợi chủ nhân xoa đầu.
"Thẩm Thanh, đây là lần cuối cùng rồi, sau này không cần gặp lại nhau nữa."
Hạ Tuần nhìn người đối diện trở nên khẩn trương, không cho cậu cơ hội nói chuyện: "Tôi thật sự thấy rất phiền."
"Đừng có ấu trĩ nữa, tôi không còn yêu cậu nữa rồi."
Tôi không còn yêu cậu nữa.
Từ sáu từ này, dường như Thẩm Thanh nghe được một âm thanh vỡ nát, tựa như sự nỗ lực và nghiêm túc của bản thân trong khoảng thời gian này giống như một trò đùa, những hy vọng cố chấp bao nhiêu ngày, hôm nay lại đích thân nói với cậu: Tôi không còn yêu cậu nữa, cậu không có tư cách để tiếp tục theo đuổi tôi mà tôi cũng sẽ không cho cậu cơ hội.
Cậu không thể chạm vào bờ cũng không thể dừng lại ở cảng mà lênh đênh trên biển, chịu đựng sự tiếc nuối và đau đớn trong sóng gió.
Nhưng đây là do cậu tự tìm.
Cậu gieo gió gặp bão.