Đường Tâm Nhu thấy mình như gặp được Bồ Tát, cảmđộng suýt nữa thì òa khóc:
“Thật tốt quá, cô đúng là ân nhân cứu mạng của tôi!”
Cô cảm động đặt tay Đinh Vũ lên trước ngực mình. Quảnhiên các vị thần không bỏ mặc cô nên mới tìm người đến cứu cô nhanh như vậy!
Đinh Vũ nhếch mi, nhìn chằm chằm đôi tay tuy nhỏ bénhưng đầy sức mạnh kia. Đây là lần thứ ba trong ngày cô nắm tay hắn.
Cả đời này chưa cô gái nào có cơ hội nắm tay hắnnhiều như vậy.
Tay hắn dường như cảm giác được bộ ngực mềm mại kia.Tuy bề ngoài hắn giả trang phụ nữ đẹp không một tỳ vết nhưng bên trong thìkhông thiếu bản năng đàn ông. Sâu trong đáy mắt hắn bắt đầu dấy lên tia lửa.
Cảm giác này, đích thực là 32D.
“Cô ta là ai?”
Ánh mắt bà chủ nhà như ánh đèn hồng ngoại, cẩn thậnđánh giá cô gái cao gầy trước mặt.
Có câu nói của đại mĩ nhân, Tâm Nhu ngẩng cao đầu,ưỡn ngực trả lời:
“Cô ấy là chị họ của tôi. Tôi ở một mình thấy buồnnên gọi chị ấy đến ở cùng.”
Đường Tâm Nhu không dám nói cho bà chủ nhà biết mìnhchưa được sự đồng ý của bà ta đã tự tiện cho người khác thuê nhà. Nếu như bà ấytăng tiền thuê nhà hoặc khoản phí khác thì cô thảm rồi. Vì vậy, cô buộc phảitìm ra cách ứng phó với bà chủ.
Theo kinh nghiệm của cô, đối mặt với người keo kiệtgiữ lại được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Bà chủ nhà quan sát Đinh Vũ từ trên xuống dưới, hìnhnhư vẫn còn nghi ngờ, chất vấn:
“Cô ta tên gì?”
“Ha ha ha… Chị họ tôi tên là…”
“Tôi họ Đinh, tên một chữ Vũ, Vũ trong lông vũ.”
Hắn tiếp lời.
“Đúng, đúng, đúng! Tên là Đinh Vũ! Từ nhỏ tình cảmcủa chúng tôi đã rất tốt, nên lần này chị họ tôi lên đây giúp tôi, tôi thật sựrất vui!”
Để thêm phần tin cậy, cô còn cố ý ôm lấy cánh tayĐinh Vũ, tựa đầu vào người ta, thân mật như người nhà.
Nếu đối phương đã đồng ý trả tiền thuê nhà thì khôngcòn gì tốt hơn, miễn không ở lén lút là được. Bà chủ nhà cũng không có thờigian kéo dài với các cô.
“Hai tháng tiền nhà cộng với tháng này tổng cộng bavạn, cô định khi nào thì thanh toán?”
“Tôi lập tức gọi điện bảo người mang đến. Bà có thểcho tôi số tài khoản ngân hàng được không?”
Trả lời thẳng thắn như vậy, bà chủ cầu còn khôngđược, sao có thể tiếp tục gây khó dễ cho hai cô gái. Mặt mỉm cười vui vẻ, bà talập tức lấy bút ghi lại cho cô.
Đinh Vũ lấy điện thoại di động ra, trước mặt bà chủnhà dặn dò người ở đầu bên kia nhanh chóng chuyển khoản, sau đó cúp máy, khóemiệng nhếch lên nụ cười vui vẻ.
“Bây giờ, bà thử kiểm tra xem tiền đã được chuyểnvào hay chưa?”
Xác định đã thu được tiền, bà chủ đương nhiên vuivẻ, không làm khó các cô, mặt mày hớn hở rời đi.
Đợi bà chủ nhà đi khỏi, Đường Tâm Nhu cuối cùng cũngcó thể thả lỏng, song cô vẫn không quên hướng về phía người bạn cùng phòng cảmđộng rơi nước mắt một phen.
“May mà có cô, nếu không hôm nay khẳng định lỗ taitôi bị bà chủ nhà lải nhải đến dài ra mất thôi. Chờ tôi tìm được việc làm nhấtđịnh sẽ trả lại tiền cho cô.”
“Đừng khách sáo, ngày đó cô cứu tôi, so với chuyệnnày thì có đáng gì.”
Khi hắn nũng nịu nói những lời này đã lờ mờ kèm theohơi thở nguy hiểm.
Đường Tâm Nhu hồn nhiên không phát giác ra, chỉ cảmthấy đại mĩ nữ này thật có nghĩa khí. Ấn tượng tốt về cô ấy càng gia tăng khôngít. Quả là ở hiền gặp lành! Tâm Nhu không khỏi cảm thấy vui mừng, đồng thời cũngthấy mình với cô ấy thực sự có duyên.
“Ha ha… Chuyện kia đừng nên tính toán nữa, trừng trịngười xấu là nghĩa vụ của mỗi công dân, như vậy thì kẻ xấu mới không lộng hành.Ngược lại việc cô giúp đã cứu sống tôi. Đúng rồi, cô định khi nào thì chuyểntới?” Vẻ mặt cô chờ mong hỏi.
Đôi môi hoàn mĩ không tì vết cong lên xinh đẹp:
“Ngày mai tôi chuyển hành lý tới đây, có đượckhông?”
“Đương nhiên không thành vấn đề. Hoan nghênh, hoannghênh! Từ mai có cô làm bạn, tôi mừng còn không kịp!
Đường Tâm Nhu thực sự rất vui vẻ, vấn đề tiền thuênhà được giải quyết, tiền thuê nhà cùng sinh hoạt phí tháng này tạm thời khôngcần lo lắng nữa. Còn cô với Đinh Vũ mới quen đã thân, cô cũng không quan tâmlai lịch người ta thế nào.Tính tình cô ấy hiền lành, tốt bụng, nhất định là connhà đàng hoàng!
“Quyết định như vậy đi. Bây giờ tôi về nhà thu xếpđồ đạc, ngày mai gặp lại!”
“Có gì cần tôi giúp thì cứ nói!” Trước khi Đinh Vũđi, Tâm Nhu còn nhiệt tình đề nghị. Người ta hào phóng như vậy cô cũng nên bàytỏ một chút mới đúng.
“Nếu cô nói như vậy thì tôi cũng không khách khí. Cólẽ ngày mai cần cô chuyển giúp một ít hành lý.”
“Chuyện này đơn giản thôi!”
Không phải khoe khoang chứ sức khỏe cô rất tốt, dưsức chuyển đồ vật này nọ. Một ít hành lý kia đối với cô không thành vấn đề.
“Nhất định như vậy nhé!”
Đinh Vũ mỉm cười từ biệt, thướt tha bước ra khỏicửa, ánh mắt dịu dàng ngay lập tức trở nên sắc bén như sói.
Ngày mai, cuộc sống địa ngục của cô chính thứcbắt đầu! Về phần phải chỉnh cô như thế nào, hắn đã có kế hoạch!
Nhìn theo bóng dáng đại mĩ nhân dần khuất ở thangmáy, Đường Tâm Nhu chợt nhớ phải thu dọn nhà cửa thì Đinh Vũ mới có phòng ở.
Cô lập tức đứng lên, tích cực giúp người bạn mới sửasang lại căn phòng.
Cùng lúc đó, trong một khu dân cư có một tòa nhà tênlà Nhàn Dật Cư. Tòa nhà tám tầng bề ngoài nhìn không có gì đặc biệt nhưng khôngai biết rằng đây chính là khu căn cứ bí mật của thợ săn, bên trong đều là trangthiết bị tiên tiến hàng đầu thế giới.
Đương nhiên, thỏ khôn có nhiều hang, nơi này chỉ làmột trong các căn cứ của thợ săn mà thôi.
Ánh mặt trời xuyên qua các tấm kính thủy tinh, chiếusáng trên các góc của đại sảnh.
Trên chiếc bàn gỗ nâu sẫm to dài, một cô gái cựcxinh đẹp với đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng cùng hơi thở say lòng người đủđể mê chết toàn bộ đàn ông trong thiên hạ. Cô là Tiêu Nại Nhi, thợ săn mangbiệt hiệu Báo, bộ quần áo bó sát khiến các đường cong duyên dáng hiện ra khôngsót tí nào.
“A! Đã tra ra cô gái hại anh uống một ngụm nước cốngnhanh vậy sao? Không hổ là cao thủ truy tìm tung tích.”
Giữa hai ngón áp út và ngón trỏ kẹp một tấm chứngminh thư. Đôi mắt đẹp mang theo ý cười tràn đầy sự hứng thú, đánh giá tấm ảnh.Cô gái này có khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to đen bóng, nụ cười chói lóa nhưánh sáng mặt trời – Đường Tâm Nhu.
Trên sô-pha, Đinh Vũ lạnh lùng liếc cô một cái, sauđó thu hồi ánh mắt tiếp tục kiểm tra chiếc đồng hồ theo dõi mới nhất trên tay.
Khôi phục lại hình dáng nam nhi, hắn tựa như photượng không có độ ấm. Gương mặt nhã nhặn, tuấn tú làm người ta rất khó tin rằnghắn là một thợ săn chuyên nghiệp. Bên cạnh đó, tính cách nóng nảy một khi bộcphát lại không thể kiểm soát hành động của mình, nên bình thường hắn đều duytrì khuôn mặt trầm mặc, dồn hết khí lực để đi săn.
“Cô ta trông như thế nào? Đưa tôi xem.” Người vừalên tiếng là Hàn Hạo Liệt – thợ săn mang biệt hiệu Hổ. Hắn có dáng người caolớn như Đinh Vũ nhưng cường tráng hơn một chút. Mái tóc ngắn bù xù, trang phụcngổ ngáo cùng chiếc cằm đầy râu cho thấy hắn là một người đẹp trai nhưng khángang ngạnh.
Hắn đi tới, một tay nhận lấy tấm chứng minh thưtrong tay Nại Nhi, một tay xoa xoa cằm. Đôi lông mày rậm nhướn lên một cao mộtthấp, vẻ mặt nghĩ ngợi, cân nhắc.
Cô gái mắt to, vui vẻ cười trong ảnh trông không hềcó tâm cơ, nhìn thế nào cũng thấy đây là một cô bé ngoan hiền.
“Nhưng người ta đá Đinh Vũ của chúng ta xuống cốngnước bằng cách nào nhỉ?”
“Chú ý cách dùng từ của cô, tôi chỉ nhất thời sơ ýtrượt chân thôi.” Từ “đá” của Nại Nhi làm khuôn mặt Đinh Vũ co rúm lại.
Tiêu Nại Nhi khẽ cười duyên, sóng mắt lưu chuyển,không hề e ngại trước sự cảnh cáo của hắn. Không phải chỉ biết Đinh Vũ ngày mộtngày hai, bọn họ đương nhiên hiểu hắn ngoài lạnh trong nóng, ân oán rõ ràng,tuy rằng tính tình không tốt lắm nhưng tuyệt đối sẽ không làm tổn hại bạn bè.Cô sẽ không ngu mà đi “vuốt râu” Sói, bằng không đến lúc đó bản thân mình cũngkhông giữ nổi.
Huống hồ, tối hôm đó, bọn họ nhìn rất rõ, Đinh Vũthật sự bị người ta đẩy rơi xuống cống.
May mà cô và Hạo Liệt tò mò thấy Đinh Vũ giả dạngphụ nữ nên lén lút đi theo, nếu không đã bỏ lỡ một màn kịch hay rồi.
Cô đi tới chiếc ghế sô-pha, hai tay trắng như tuyếtvòng qua cổ Đinh Vũ, cười vui vẻ nói bên tai hắn:
“Em đã sớm nói với anh, muốn câu cá lớn thì tìm emlà được, anh lại muốn tự mình giả dạng phụ nữ, tội gì phải như vậy.”
Đinh Vũ lạnh nhạt nói: “Chuyện của tôi, tôi sẽ tựgiải quyết.”
“Ôi! Anh nói những lời này thật vô tình! Chúng tacùng một team mà, đồng bọn gặp khó khăn, chúng ta sao có thể bỏ mặc chứ. Đúngkhông Hạo Liệt?
“ Đúng vậy!” Hạo Liệt giơ cao điếu thuốc trong tay,dáng điệu tươi cười, chậm rãi hít một hơi thật sâu, thở ra làn khói mỏng.
“Quy tắc thứ bảy của thợ săn quy định phải tự mìnhgiải quyết nhiệm vụ.” Đinh Vũ lạnh nhạt nói. Nếu vụ làm ăn của hắn thất bại, hắnsẽ tự mình chịu trách nhiệm, bất kỳ kẻ nào cũng không liên quan.
Tiêu Nại Nhi chậm rãi giơ ngón tay ngọc lắc trái lắcphải trước mặt anh:
“No! No! No! Quy định thứ năm của thợ săn nói đểphục vụ lợi ích tổ chức, mọi người phải hợp tác chặt chẽ với nhau.”
“Việc riêng của tôi thì liên quan gì đến mọi người?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Cô nũng nịu phảnbác lại đồng thời đem trách nhiệm thuyết minh quăng lên người Hạo Liệt:
“Đại pháp quan! Anh giải thích hiến pháp đi.”
Đôi lông mày rậm của Hàn Hạo Liệt nhăn lại, Nại Nhisao lại ném cho anh vấn đề nan giải này chứ? Nại Nhi lập tức bày ra bộ mặt vôtội, nở nụ cười tươi rói, cặp mắt to tròn nháy nháy, gợi ý:
“Anh là Hổ, vậy nhiệm vụ hổ lạn[1] nàygiao cho anh.”
Hạo Liệt lại tiếp tục nhả ra một đợt khói nữa, chậmrãi thở dài. Trong sở trường của hắn đúng là có cả “công phu hổ lạn” có thể nóisống thành chết, nói chết thành sống, đổi trắng thay đen.
Hắn giả bộ suy nghĩ sâu xa, nghiêm túc nói:
“Chuyện này đương nhiên liên quan đến mọi người, màcòn liên quan rất lớn là đằng khác. Nếu như mọi người bỏ mặc anh hoặc anh kiênquyết tự mình hoàn thành nhiệm vụ thì không phải đã đi ngược với quy tắc củathợ săn rồi sao. Tổ chức của chúng ta sở dĩ thịnh vượng như ngày hôm nay đều domỗi lần nhiệm vụ được giao thì cả đội cùng nhau hợp tác, ai cũng là bậc thầytrong từng lĩnh vực, mọi người che chở, hỗ trợ lẫn nhau nên nhiệm vụ nào cũng hoànthành thuận lợi. Từ khi các thế gia vọng tộc ngầm kí kết cho chúng ta gia nhậptổ chức, chúng ta đánh đâu thắng đó, không hề có nhược điểm. Không phải chínhdo bốn người chúng ta hợp tác hỗ trợ anh tìm người sao, Nại Nhi xinh đẹp mêhoặc, Trầm Nghị thu thập tin tình báo, tôi cung cấp vũ khí hiện đại, chúng tachính là đội quân vô địch, bất chiến bất thắng, đô-la Mĩ không phải cứ thế màbay vào túi chúng ta sao?”
“Anh nói xong rồi chứ?” Đinh Vũ lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên chưa nói hết một tờ tôi sẽ không ngừnglại.”
Nại Nhi khanh khách cười, Hàn Hạo Liệt chẳng nhữngtướng mạo bậy bạ, hành vi bậy bạ ngay cả thái độ nói chuyện cũng thực bậy bạ,luôn khiến cô thoải mái cười.
Đinh Vũ thấy thái dương mình bắt đầu âm ỉ đau, trầmgiọng ra lệnh: “Nói trọng điểm đi.”
“Trọng điểm chính là tổ chức phân công chúng ta cùngnhau hợp tác để tìm ra đồng đảng của Mai Côi Chi Lang, nhanh chóng bàn giao chongười ủy thác.”
“Tôi không đồng ý.” Ánh mắt Đinh Vũ trở nên lạnhnhạt. Hắn không cần người khác giúp đỡ, phiền phức do hắn gây ra thì hắn sẽ tựmình giải quyết.
“Đúng là đồ sói già ngoan cố!” Trong lòng Nại Nhihiểu Đinh Vũ không thích làm phiền người khác, nhưng nếu xét trên khía cạnh làmăn thì đừng bao giờ mềm giọng đi khuyên lơn hắn: “Với lại, tiền thưởng Mai CôiChi Lang không hề ít, lẽ ra người ta cũng được chia một phần, không cho anh độcchiếm đâu!”
Hàn Hạo Liệt bước tới chiếc bàn lớn giữa phòngkhách, nằm ngửa xuống, đối mặt với trần nhà, vươn hai ngón tay: “Tôi không thamphần công lao của bạn tốt đâu!”
Lúc này, một bóng đen tóc dài bay bay nhẹ nhàng điqua, bước chân lặng lẽ làm cả ba tuấn nam mĩ nữ nháy mắt đông thành băng, nhưgặp quỷ, giương mắt trân trối nhìn theo.
“Đó là ai?” Trên mặt ba người đồng thời hiện ra nghivấn.
Người này chẳng những tóc dài mà râu cũng dài khiếncho toàn bộ khuôn mặt bị che khuất, chỉ mơ hồ thấy cái mũi cùng đôi mắt sắcbén, thật là một người xuất quỷ nhập thần. Chỉ thấy hắn trong chốc lát nhẹnhàng đi Đông, nhẹ nhàng sang Tây, có chút quen thuộc mà lại có chút xa lạ.
Cuối cùng bóng đen bay tới phòng khách, ngồi trênsô-pha, trong tay còn cầm một chén trà, bởi vậy có thể chắc chắn hắn là người.
Ba người hết sức chăm chú, trừng mắt nhìn. Đốiphương trầm mặc bọn họ cũng lấy tĩnh chế động, có thể đi vào căn cứ của thợ sănchỉ có một khả năng.
“Hi!” Tóc dài nhìn bọn họ chào hỏi.
Hắn cuối cùng cũng mở miệng, lúc này ba người mớibừng tỉnh, nhẹ nhàng thở ra.
“Hừ! Hóa ra là cậu, tôi còn tưởng ban ngày ban mặtcó ma.” Hàn Hạo Liệt nở nụ cười, thân hình tráng kiện cũng ngả xuống ghế sô-pha
“Trầm Nghị! Tính ra đã hơn bốn tháng không gặp anhrồi.” Nại Nhi cười, cô thấy rất hứng thú với tạo hình mới của Trầm Nghị.
Đinh Vũ thu hồi sát khí, không nói gì, tiếp tụcnghiên cứu các trang bị mới trên bàn.
Trầm Nghị – thợ săn mang biệt hiệu Ưng – là mộtngười đàn ông tinh thông máy tính, cập nhập tin tình báo, ở tổ chức là ngườiliên lạc phụ trách việc nhận ủy thác của khách hàng, loại bỏ những nhiệm vụđáng nghi, truyền tin tức cho ba đồng bọn.
Hứng thú lớn nhất của hắn là ngồi trước máy tính,xâm nhập tin tình báo các quốc gia, hack mật mã nhưng trong đó chỉ 10% phục vụtổ chức, 90% để hắn vui đùa.
Ưng tượng trưng cho tầm nhìn vô cương, cao tường tậnchân trời, tốc độ nhanh chóng, chuẩn xác, khí thế dồi dào nhưng Trầm Nghị quanhnăm suốt tháng luôn giống như người nguyên thủy.
Đối với hắn mà nói, râu một tháng không cạo là bìnhthường, tóc nửa năm không cắt là chuyện đương nhiên. Lần cuối cùng ba ngườithấy nửa khuôn mặt hắn là bốn tháng trước, bây giờ tóc tai đã che kín cả khuônmặt nên trong chốc lát không nhận ra.
“Em đổi kiểu tóc à?” Trầm Nghị nhìn mái tóc xoăncuộn sóng của Nại Nhi. Kì thật không biết hắn có nhìn rõ người ta hay không, vìcon mắt hắn cũng đã bị râu tóc che khuất.
Nại Nhi khoe bộ dáng xinh đẹp:
“Đúng vậy, mái tóc này là do một nhà tạo mẫu danhtiếng uốn cho em, có đẹp không?”
“Rất đẹp!”
“Cám ơn. Tạo hình mới của anh cũng rất đẹp, giống“Ba Bỉ” nhà em.”
“Ba Bỉ là ai?”
“Con chó của em, anh quên nó rồi sao?”
“Vậy sao? Xin chuyển lời lại, được so sánh với Ba Bỉlà vinh hạnh của anh.”
“Ha ha ha… Đáng ghét! Anh hại em cười đến nhăn khóemắt nè!” Cô không phục quay sang đánh hắn.
Khác với Hạo Liệt hài hước, cách nói chuyện của TrầmNghị thường khiến người muốn đùa hắn đều bị hắn đùa lại.
Bốn người bọn họ thành lập tổ chức thợ săn giúpkhách hàng săn người, tùy độ khó mà ra giá. Trừ việc gặp gỡ khách hàng thì bốnngười bọn họ sẽ hợp tác, che chở, bảo hộ nhau, ngoài ra vào những ngày thường,họ tự mình hành động. Trầm Nghị chính là nhân vật trung tâm của tổ chức, luôngiữ liên lạc với ba người còn lại.
Đinh Vũ hướng nội, Hạo Liệt hướng ngoại, Nại Nhi mềmmại đáng yêu, về phần Trầm Nghị thì quanh năm suốt tháng rất ít khi gặp mặt chonên không biết hắn vui hay buồn, chưa từng thấy hắn giận dữ lần nào vì vậy cóthể xếp hắn vào loại ôn hòa.
Khi có nhiệm vụ, bọn họ cùng nhau bàn luận kế hoạch,tiến hành từng bước, mỗi người chịu trách nhiệm một phần, ngoài ra thời giancòn lại là của riêng cá nhân, những người khác tuyệt không xen vào.
“Anh bế quan lâu như vậy, có chuyện gì mới không?”
Nại Nhi tò mò hỏi, muốn biết lần này Trầm Nghị lạixâm nhập vào dữ liệu thông tin mật của quốc gia nào, có phát hiện ra chuyện cơmật của công ty lớn nào không?
“Em muốn biết loại nào? Chính trị, kinh doanh hay làtin tức giải trí?”
“Đương nhiên là ngành giải trí! Em đâu có hứng thúvới giới chính khách hay thương nghiệp. Thế hiện tại có gì tin gì mới không?Càng giật gân càng tốt.”
“Lát nữa anh sẽ mail lại cho em.” Bởi vì râu chekhuất miệng nên Trầm Nghị phải lấy tay vén râu để uống nước.
Động tác uống nước của hắn làm ba người nhất thờingây người. Uống nước còn phải vén râu, không thấy phiền sao?
Đương sự không phiền nhưng mọi người nhìn cảm thấyrất mệt mỏi.
“Ừng ực! Ừng ực! Ừng ực… Ợ!”
Cuối cùng, một âm thanh thực quen tai, nghe nhưtiếng nghẹn nước làm cho ba người bọn họ trừng mắt, mồ hôi lạnh theo thái dươngchảy xuống. Nhìn động tác của Trầm Nghị cũng biết nhất định vừa rồi hắn uốngnước không cẩn thận uống cả râu, bây giờ đang lôi râu từ trong họng ra.
Lôi râu ra xong, Trầm Nghị mới nhìn sang ba ngườivẫn còn đang xanh mặt.
“Đây là chuyện bình thường. Đừng lo!” Hắn tốt bụngan ủi.
“Phiền anh cắt hết râu tóc đi được không? Hại yếthầu em cũng bắt đầu không thoải mái.” Nại Nhi nhịn không được quay ra quở tráchhắn. Tuy rằng sớm biết thói quen của Ưng vô cùng khác thường nhưng chung quyvẫn không biết tiếp theo hắn lại làm ra chuyện gì.
Ngược lại, Hàn Hạo Liệt mở miệng cười to: “Không hổlà Ưng! Mỗi lần gặp anh thì anh luôn làm cho người ta được mở rộng tầm mắt, lầnsau biểu diễn cho em xem mục nuốt kiếm được không?”
“Thần kinh!” Nại Nhi tiếp tục khiển trách hai anhchàng. Cô đi qua ghế dựa, thoải mái nằm nghỉ trên ghế sô-pha, bộ dáng y hệt chúmèo con.
Trầm Nghị chờ cổ họng dịu lại mới hỏi Đinh Vũ: “VụMai Côi Chi Lang là thế nào?”
Nại Nhi đưa tờ giấy ăn cho Trầm Nghị: “Trước khi anhvào, bọn em đang bàn về chuyện này.”
“Anh tưởng người bắt Mai Côi Chi Lang là Đinh Vũ,sao lại nhảy ra một Đường Tâm Nhu?”
“Không hổ là Ưng. Để bảo vệ nhân chứng, cảnh sát vàbáo chí đương nhiên không tuyên bố danh tính, Trầm Nghị của chúng ta khẳng địnhlà đánh phá số liệu của cảnh sát từ Internet, do thám tin tức nội bộ.”
Hàn Hạo Liệt liếc Đinh Vũ một cái, thấy sắc mặt hắnvì ba chữ Đường Tâm Nhu mà trở nên u ám, bèn cười khẽ: “Cô ta chính là kẻ thùthứ hai của Vũ.”
Hai người bọn họ mặc kệ ánh mắt nguy hiểm của ĐinhVũ, kể lại toàn bộ chuyện tối hôm đó. Dù sao thì chuyện này cũng rất nhục nhã,bị một cô gái đoạt mất con mồi đã không nói lại còn bị người ta đẩy xuống cốngthối.
“Thì ra là thế.” Trầm Nghị bừng tỉnh hiểu ra, hỏitiếp:
“Đinh Vũ, tiếp theo cậu định làm gì?”
Hắn đưa ra một đáp án bí hiểm: “Tôi đã có biện pháprồi.”
Trầm Nghị trầm ngâm trong chốc lát, nói thêm: “Theonhư phân tích của tôi thì đồng bọn của Mai Côi Chi Lang nhất định sẽ tới tìmĐường tiểu thư báo thù, như vậy Đường Tâm Nhu chính là manh mối.”
Về phương diện này, Trầm Nghị chính là chuyên gia,hắn nói như vậy tuyệt đối không sai, mà kỳ thật, chuyện này Đinh Vũ đã sớm dựđoán được.
Nại Nhi và Hạo Liệt khẽ trao đổi ánh mắt.
“Nói như vậy thì cô gái kia nhất định sẽ gặp nguyhiểm.” Nại Nhi nói.
“Vậy không phải cô ta vừa bị Sói rình vừa bị Mai CôiChi Lang theo sát sao?”
Hàn Hạo Liệt nhìn có vẻ như vô tâm nhưng trong lờinói cũng có ẩn ý. Trong tiếng Trung, “Lang” có thể là Mai Côi Chi Lang cũng cóthể là thợ săn Sói.
Ba người cùng nhìn về phía Đinh Vũ, Tiêu Nại Nhi vàHàn Hạo Liệt vẻ mặt chờ mong xem kịch vui, nhận thấy Đinh Vũ cùng cô gái kianhất định không đơn giản, còn Trầm Nghị bởi vì mái tóc quá dài cho nên tươngđương không có biểu tình.
“Hai con Sói cùng tranh nhau một cô gái, em thấy aisẽ thắng?” Hàn Hạo Liệt hỏi Nại Nhi.
“Đương nhiên là thợ săn Sói của chúng ta thắng.”
“Nhưng em đừng quên bọn chúng có hai người.”
“Anh cũng đừng quên, Sói của chúng ta nhất định sẽăn sạch con mồi.”
Tiêu Nại Nhi và Hàn Hạo Liệt càng nói càng hăng say,càng nói càng mờ ám. Dù sao Sói và cô gái kia rất có duyên, huống hồ vừa rồiphản ứng của Sói rõ ràng còn có gì đó sâu xa.
Đinh Vũ lạnh nhạt nói: “Hai người các ngươi nói đủchưa? Đừng có tán chuyện ở đây.”
Nói ở đây thì mới vui chứ!
“Có cần chúng em hỗ trợ không?” Nại Nhi không sợchết hỏi, còn đề phòng cố ý trốn sau lưng Trầm Nghị, phòng trường hợp có ámtiễn bay tới thì có thể chống đỡ.
Đinh Vũ cắn răng: “Đây là chuyện của tôi.”
Thực ra không cần hỏi cũng biết Đinh Vũ nhất định sẽnói nhiệm vụ qua tay Sói thì không cho phép người khác nhúng tay vào trừ phihắn mở miệng. Trong lòng Nại Nhi và Hạo Liệt đương nhiên hiểu đươc, chẳng quachỉ muốn trêu đùa hắn thôi.
“Nói với người ủy thác tôi nhất định sẽ hoàn thànhnhiệm vụ.” Hắn nói với Trầm Nghị, lời nói ngắn gọn giống như tính cách hắn. Nóixong bèn đi về phía cửa lớn, biểu hiện tác phong không chịu gò bó của hắn.
Nhìn theo bóng Sói rời đi, trong đại sảnh chỉ cònlại ba người bọn họ.
“Em đoán cô gái kia nhất định sẽ bị chỉnh thảm hại.”Nại Nhi lắc đầu, bắt đầu cảm thấy thông cảm với cô gái tên Đường Tâm Nhu.
“A! Em cũng phải đi đây. Mai còn kịp chuyến bay điHawaii nghỉ phép.” Cô vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ, kiếm được không ít tiền,đang chuẩn bị ra nước ngoài thư giãn vài ngày. Hàn Hạo Liệt cũng có nhiệm vụ,lục đục rời đi.
“Được rồi! Nếu có tin tức gì mới anh sẽ báo cho haingười.”
Bàn giao xong, bóng đen đứng dậy lần nữa, đi từphòng khách về phía cửa, tóc dài cùng râu tung bay, thân hình lặng lẽ khuất saucánh cửa làm cho Nại Nhi và Hàn Hạo Liệt bắt đầu hoài nghi có phải vừa rồi nóichuyện cùng một cây lau nhà hay không?
[1] :Hổ lạn: nói láo, nói phét, lừa gạt người khác.