Lạc Hoài An vỗ vỗ trán, "Không nghĩ tới thì thôi, càng nghĩ lại càng thấy đau đầu."
Tiêu Manh cười cười, nụ cười trên mặt vô cùng thuần khiết ngây thơ, "Ba ba không cần nghĩ gì đâu, cha sẽ giúp ba ba giải quyết hết mà."
Nghĩ đến Tiêu Sở, y không nhịn được nở nụ cười, người kia gần như là một người yêu hoàn hảo vậy, hoàn hảo đến mức hư ảo, nhưng cũng có lẽ vì hắn quá tốt, thành ra cứ khiến y có cảm giác bất an mãi. Lạc Hoài An lắc lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ kia ra ngoài.
Tiêu Manh nhìn sắc mặt của Lạc Hoài An, lanh lợi mà nói: "Ba ba đang nghĩ gì thế? Mau ăn bánh đi."
Ngón tay Lạc Hoài An ấn nhẹ lên trán Tiêu Manh, "Con đầu thai đến chỗ không tốt rồi, sau này con lớn lên, e là phải thừa kế sản nghiệp của cha con, nhiều rắc rối như thế, sợ là sẽ đau đầu muốn chết luôn đó, thật tội nghiệp con quá đi."
Tiêu Manh đột nhiên cảm thấy người ba này của mình lúc này thật ân cần biết bao, bọn người kia chỉ toàn nói mình vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng sao biết cái thìa vàng này ngậm muốn gãy răng đâu!
Lạc Hoài An xoa đầu Tiêu Manh, "Con ơi, ba ba thấy mấy người bạn của cha con đã bị hói đầu hết cả rồi, nhưng mà phải nói là họ rất thông minh, rất rất thông minh! Ba ba chưa thấy ai thông minh như bọn họ hết đó, nhưng hơn phân nửa bọn họ toàn khiến mình càng ngày càng sầu não đi thôi, con yêu à, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/453216/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.