Giữa màn đêm âm u tĩnh mịch, trăng treo trên ngọn cây, trong biệt thự yên tĩnh, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng văng vẳng tiếng côn trùng đang kêu vang.
Lạc Hoài An nằm trên giường, cầm một nhúm tóc cọ cọ mũi của Tiêu Sở, hắn nằm kế bên không ngừng lắc đầu qua lại, tựa như gặp phải ác mộng.
"An An, đừng bỏ rơi anh, anh không cố ý mà."
"An An, An An, anh sai rồi, anh sẽ không như thế nữa đâu, làm ơn, anh xin em đừng đi."
"An An, em đừng như vậy, anh sẽ không gạt em nữa đâu."
Lạc Hoài An chống cằm nhìn Tiêu Sở đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, đây cũng không phải lần đầu hắn gặp ác mộng, ban đầu Lạc Hoài An sẽ đánh thức Tiêu Sở, cũng đã mấy năm, nhưng hắn vẫn như vậy, mới đầu y còn nghi ngờ hắn nɠɵạı ŧìиɦ, bèn cẩn thận tự đến công ty theo dõi hắn mấy lần, y còn lén kiểm tra điện thoại của Tiêu Sở, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Thấy Tiêu Sở hoảng loạn thế này, thì chắc là ác mộng của hắn đáng sợ lắm. Y nằm chống tay tò mò nhìn hắn.
Tiêu Sở mấp mấy môi, lông mày khẽ giật, vẻ mặt tràn đầy thống khổ và sợ hãi.
Lạc Hoài An khều khều hắn, hắn mở bừng mắt ra, đôi mắt đen láy nhìn tứ phía, làm y hết hồn giật nảy mình.
Tiêu Sở sờ lên trán, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại bình thường, "Anh sao vậy nhỉ? Lại làm phiền đến em rồi."
Lạc Hoài An nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Tiêu Sở: "Anh có tật giật mình, nên mới gặp ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/453209/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.