Lạc Hoài An nằm trên giường bệnh, Tiêu Sở đứng bên cạnh nhìn Lạc Hoài An, cho y một nụ cười an ủi, "Em yên tâm, sẽ không sao đâu."
Tiêu Dật đeo khẩu trang, lau chùi con dao giải phẫu trên tay, lưỡi dao sắc bén tản ra ánh sáng trắng lành lạnh.
Trong mắt Tiêu Dật toát ra thần thái khác thường, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, thiệt tình! Mỗi ngày làm bảo mẫu hoài như vậy làm gã muốn điên luôn rồi!
Gã đường đường là thiếu niên anh tài, là nhân vật hô mưa gọi gió trong giới y học, mà trong khoảng thời gian qua mình bị cái quái gì vậy chứ? Đã vậy người bắt mình làm bảo mẫu lại chẳng bao giờ cho mình được sắc mặt tốt nữa chứ!
Nếu mà lúc này kéo khẩu trang trên mặt Tiêu Dật xuống, thì tất cả mọi người sẽ có thể thấy được nụ cười tà ác trên mặt gã, có chút điên cuồng, nhưng lại vô cùng tự tin.
Lạc Hoài An mở to mắt nhìn trần nhà, nhỏ giọng dặn dò: "Nhớ chuẩn bị nhiều nhiều thuốc tê cho tôi đó, có thể sống được thì tốt, mà nếu không sống được, thì cũng đừng cho tôi chết quá đau đớn đấy."
"Em sẽ không sao đâu mà." Tiêu Sở vuốt trán Lạc Hoài An nói.
Tiêu Dật nhìn hai người như muốn sinh ly tử biệt, trong lòng oán giận bật cười một tiếng, thế mà không tin tưởng tay nghề của mình ha, chắc chắn hai người đó sẽ gặp quả báo cho xem, chỉ là khối u não thôi mà! Mặc dù có hơi khó giải quyết xíu, nhưng cũng có dễ chết tới vậy đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/453199/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.