"Năm nay cậu muốn tặng quà gì?" Mộc Cẩn Hiền nghiêm mặt dặn dò nói.
Trên trán Trác Hạo Hi lập tức nhiều thêm vài đám mây đen, thầm nghĩ Mộc Cẩn Hiền lúc nào lại không biết tốt xấu như thế, còn muốn cậu tặng quà? Cũng may, tên này còn biết đỏ mặt, còn biết mình nói lời này thật xấu hổ.
"Tại sao tôi phải tặng?" Trác Hạo Hi bất mãn hỏi.
Nha, thua lỗ nhiều năm như vậy, tên này vẫn chưa muốn tha cho cậu. Năm trước cậu tặng quà, Mộc Cẩn Hiền còn tỏ ra khinh thường chẳng thèm để mắt tới. Vậy mà bây giờ tên này lại trịnh trọng dặn dò việc quà cáp.
Mộc Cẩn Hiền thấy Trác Hạo Hi không vui, mặt càng đỏ thêm nữa, Mộc Cẩn Hiền cắn răng nói: "Cậu đã từng nói là, chúng ta được gặp nhau là trời ban cho, là sự an bài của vận mệnh, chúng ta không thể ngăn được số trời, nên đáng để làm kỷ niệm."
Trong lòng Mộc Cẩn Hiền bất mãn, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng muốn quà, mà chỉ nhận lại sự lạnh nhạt như vậy.
Trác Hạo Hi hít hà lấy khí, không dám tin nổi: "Tôi còn nói được lời buồn nôn như vậy?"
Mộc Cẩn Hiền trừng mắt nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi rụt rụt cổ, lại lần nữa cảm khái tuổi trẻ bồng bột, là cậu nói sao? Thật sự là cậu nói sao?
"Không phải cậu nói chẳng lẽ tôi nói?" Mộc Cẩn Hiền hỏi lại.
"Vừa rồi chính là anh nói." Trác Hạo Hi lập tức trả lời.
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi rất không có cốt khí cười cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/453160/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.