"Chị Phi Dương, sao chị trở lại rồi?" Trác Vân Tường xoa xoa tay, bất an nhìn Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương hừ lạnh một tiếng, đôi mắt mở lên được đánh thêm phấn mắt phối hợp với ánh mắt sắc bén của Trác Phi Dương, chợt cảm thấy có mùi vị nguy hiểm, Trác Vân Tường kìm lòng không được lui về sau một bước.
Trác Phi Dương chống nạnh, cười như không cười hỏi, "Trác Vân Tường, cậu nói ai ánh nhìn hạn hẹp?" Trác Phi Dương nở nụ cười rất xán lạn, vẻ ngoài của Trác Phi Dương không tệ, cười lên như cảnh xuân rực rỡ, nhưng ở trong mắt Trác Vân Tường lại giống như thấy được tử thần mỉm cười.
"Chị, Vân Tường ca chỉ là nói đùa thôi." Trác Hạo Hi chớp mắt.
Trác Phi Dương hừ lạnh một tiếng, "Em đừng thay y nói tốt, chuyện của em chị còn chưa xử đâu!"
Trác Vân Tường cúi đầu khom lưng, một mặt chân thành sám hối, "Là em, là em, em ánh nhìn hạn hẹp, mặc dù chị Phi Dương tóc dài, nhưng kiến thức không ngắn." Ở thời điểm yếu thế, cũng không phải là chứng tỏ mềm yếu, chỉ có thể nói kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, mà Trác Vân Tường dĩ nhiên chính là tuấn kiệt trong tuấn kiệt.
Trác Phi Dương hung hăng trừng Trác Vân Tường, tức giận hừ một cái, "Trác Vân Tường, mấy ngày nay không dạy dỗ cậu, da cậu lại ngứa rồi đúng không? Loại người như cậu, nếu có ngày bị loại người như Mộc Cẩn Hiền coi trọng, dù có tắm rửa sạch sẽ ngoan ngoãn đem đến đây, thì tôi thấy loại người như cậu cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/453099/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.