31
Thằng quỷ Tề Dật Minh này!
Nếu không phải sợ đánh không lại hắn thì tôi đã thụi cho hắn một đấm rồi!
Có còn để tôi sống nữa không, cả ký túc xá đều biết tôi gửi tin nhắn kia khắp nhóm rồi còn gì!
32
Tôi không dám nhìn phản ứng của mấy người khác mà chỉ biết xấu hổ cười trừ, kiên trì giả ngu nói: "Ha ha, cậu nói gì thế."
"Hả? Thì là tin nhắn này nè." Như chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, Tề Dật Minh lấy điện thoại mở Wechat ra rồi giơ khung chat lên trước mặt tôi.
Cố Dương cách tôi gần nhất chồm tới xem, sau đó nói ngay: "Chà, thì ra anh Nhiên cũng nhắn cho anh Dật nữa à."
Giọng nói kia ngây thơ hồn nhiên như trẻ con vậy.
Ai ngờ bên này chưa xong thì Đoàn Lâm Trạch bên kia còn đổ thêm dầu vào lửa: "Trùng hợp ghê, anh cũng nhận được tin nhắn Wechat y chang."
Giọng nói sặc mùi cà khịa.
Tôi: "......"
Lần này thì xong đời thật rồi, tôi còn biết nói gì đây, hay là bỏ chạy nhỉ.
Đúng lúc tôi đang có ý định này thì Tề Dật Minh đột nhiên vỡ lẽ, nhẹ nhõm nói: "Đệt, thì ra là nhắn cho cả nhóm, vậy Văn Tự cũng nhận được đúng không!"
Cho xin đi anh Hai, cậu im lặng giùm tôi với! Đừng có quậy nữa!
33
Nghe câu này của Tề Dật Minh, ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển sang Văn Tự đang nghiêm túc học hành.
Chỉ thấy ngón tay gõ bàn phím của Văn Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cup-dien-toi-bi-ban-cung-phong-hon-trom/2507162/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.