Mặc dù Lăng Ý đã kéo Lê Cảnh Trí đi xa nhưng ánh mắt Giang Tây Long vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
“Vì Lê gia, hi sinh hạnh phúc của đời mình như vậy có đáng hay không?” Lê Cảnh Trí, em thật sự cứ bỏ lại anh dễ dàng vậy sao?
Giang Tây Long vốn tưởng rằng, ba năm không gặp, hắn hoàn toàn có thể khống chế trái tim của mình, đem đoạn quá khứ kia quăng ra sau đầu. Lúc cô về nước, hắn biết, nhưng hắn không có chủ động tìm cô, thậm chí tránh né lúc cô cùng Giang Noãn gặp mặt ra,… Nhưng khi gặp lại cô, cô vẫn mang dáng vẻ bi thương, đau buồn như vậy, hắn không có cách nào khống chế được tình cảm của mình.
Lúc trước, hắn buông tay là mong cô có thể tìm được hạnh phúc. Nhưng bây giờ cô lại bị tiểu tam tìm đến cửa nhục mạ như vậy, cô thật sự hạnh phúc sao?
Vẻ mặt của Giang Tây Long ngày càng xám sịt, âm u.
Từ trong đám người, Giang Noãn đi ra, kéo tay Giang Tây Long, đầy đau lòng, kêu một tiếng,”anh”.
Giang Tây Long vẫn duy trì tư thế như vậy, không nhúc nhích, không nói một lời, dường như không thấy Giang Noãn lại gần.
Giang Noãn cũng im lặng không lên tiếng, thật lâu mới gào to,”Cảnh Trí sẽ không bị Lăng Ý ức hiếp đâu, dấu vết trên người cô ấy đến bây giờ vẫn còn chưa tan đấy.”
Giang Tây Long lúc này mới có phản ứng, hắn quay đầu, trong mắt ôn hòa hiện lên tia hận thù,”hắn dám đánh cô ấy?”
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-yeu-thanh-hon/2409050/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.