“Bệnh thần kinh!” Hoắc Nhĩ Phi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, trong lòng lại xẹt qua một tia ngọt ngào.
“Anh đi đây.” Thư Yến Tả buồn buồn nói.
“Nếu không, anh đi lên cùng em, chỉ có điều anh phải rời đi trước khi cha mẹ em thức dậy.” Hoắc Nhĩ Phi thỏa hiệp.
“Cha mẹ em dậy lúc mấy giờ?” Thư Yến Tả có một hài lòng vì mưu kế thực hiện được.
“Sáu, bảy giờ thôi.”
“Vậy lúc năm giờ hơn anh đi.”
“Được rồi.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy mình mềm lòng.
Hai người rón rén mở cửa vào nhà, khi đóng cửa, Thư Yến Tả đột nhiên đạp phải thứ gì đó, phát ra tiếng “Loảng xoảng” bị sợ đến Hoắc Nhĩ Phi há mồm nhỏ giọng hỏi, “Anh nhỏ giọng một chút!”
Lucus trên giường phát ra tiếng lầu bầu bất mãn, bị sợ đến hai người vội vàng im lặng, chỉ sợ đánh thức con trai.
Thư Yến Tả đầy bụng uất ức nhỏ giọng nói: “Chân anh đau quá, hình như đá phải gỗ rồi, sao phòng em lại nhỏ vậy!”
“Anh cho rằng phòng đều giống như phòng anh, lớn như vậy!” Hoắc Nhĩ Phi tức giận cãi lại.
“Em qua đây, anh sợ lại đá phải thứ gì, đánh thức cha mẹ em và Lucus.”
Hoắc Nhĩ Phi lần mò trong đêm đi tới dieendaanleequuydonn bên cạnh anh, lại không thể mở đèn, nếu không đánh thức Lucus dậy sẽ không hay.
Thư Yến Tả hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn khi ngủ của con trai, sau đó lần mò lên giường nằm xuống.
“Giường của em cũng thật nhỏ, còn bị Lucus chiếm một nửa.” Mới vừa nằm lên giường, anh lại oán trách tiếp.
Hoắc Nhĩ Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-tinh-tong-giam-doc-ac-ma-rat-diu-dang/553833/chuong-108-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.