“Đây vốn chính là giường của tôi, tôi ngủ được là chuyện đương nhiên.” Thư Yến Tả híp nửa con mắt, chế nhạo nói.
Cái gì gọi là ngủ được là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ cô đi nằm ngủ không được là chuyện đương nhiên! Tức chết cô!
“Nhưng là tôi ngủ trước, anh nửa đêm len lén bò lên.” Hoắc Nhĩ Phi tuyệt đối không yếu thế chút nào, già mồm át lẽ phải cũng phải mạnh hơn.
Thư Yến Tả nhìn cánh tay mình, nhẹ giọng phun ra hai chữ, “Thật dính.”
Thiếu chút nữa khiến Hoắc Nhĩ Phi giận đến nhảy dựng lên, hung ác nhìn chằm chằm người đàn ông đáng ghét.
“Suỵt.” Thư Yến Tả đưa tay chỉ chỉ vào con trai nằm bên cạnh cô, ý bảo cô bình tĩnh chớ nóng.
Cánh tay dài của Thư Yến Tả vòng qua, ôm cô vào bên cạnh mình.
Hoắc Nhĩ Phi nhe răng nhếch miệng nhìn anh chằm chằm, dùng khẩu hình miệng nói từng chữ một: “Bỏ, tôi, ra!”
Đúng lúc ấy, Lucus đang ngủ lẩm bẩm lật người, vừa đúng ghé sát vào lưng Hoắc Nhĩ Phi, bắp chân còn khoác lên người cô, khiến cho cô muốn động cũng không nhúc nhích được, cặp mắt nhìn chằm chằm Thư Yến Tả cũng bắt đầu phun lửa.
Thư Yến Tả rất vô tội bĩu môi, ôm cô, nhẹ nhàng nói ra bên tai cô: “Ngủ.”
Nói xong lập tức nhắm mắt lại, dáng vẻ đi ngủ.
Hoắc Nhĩ Phi thử giãy giụa mấy cái cũng không tránh thoát được, lại không dám dùng sức quá lớn, sau lưng còn đeo dfienddn lieqiudoon một đứa nhỏ đó, hơn nữa Thư Yến Tả cũng chỉ ôm cô, không có cử động quá đáng khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-tinh-tong-giam-doc-ac-ma-rat-diu-dang/553820/chuong-102-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.