Editor: Puck
“Thiếu phu nhân, ngài ôm bé một cái đi, dáng vẻ đứa nhỏ thật đáng yêu.”
Hoắc Nhĩ Phi vẫn xoay mặt đi, cô sợ đi nhìn đứa bé kia sẽ không nhịn được, cô chỉ có thể ép buộc mình không nhìn bé, coi bé là người không liên quan. Bé cưng, con đừng trách mẹ nhẫn tâm, mẹ biết con vô tội, nhưng mẹ sợ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con sẽ không bỏ được, xin tha thứ cho người mẹ ích kỷ lại không chịu trách nhiệm này.
Thư Yến Tả cau mày nhìn mọi việc đang diễn ra, chỉ cảm thấy ngực quặn đau, trong tròng mắt đen như phóng hỏa, “Đưa thằng bé cho tôi.”
Vú Trần nơm nớp lo sợ đưa đứa bé tới.
Nói cũng kỳ quái, đứa bé kia đến trong tay Thư Yến Tả, lại ngừng khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm còn mang nước mắt, tò mò nhìn người ôm bé, đôi mắt đen nhánh xoay chuyển, tay nhỏ bé vẫn còn cào loạn trên quần áo cha mình, cuối cùng túm được cà vạt, rất tò mò vuốt vuốt, còn đột nhiên nhét vào miệng liếm vài cái.
Thư Yến Tả vốn ngập đầy lửa giận, nhìn thấy đứa bé như vậy đột nhiên dâng lên một cảm giác rất đặc biệt, anh không biết ôm thằng bé như thế nào, chỉ có thể vòng cánh tay ôm chặt, chỉ sợ bé té xuống, cảm giác cả người bé mềm nhũn, sợ lực lớn bóp hư, lực nhẹ làm té thằng bé, chỉ có thể cực kỳ cẩn thận.
Thấy đứa nhỏ không còn khóc, Hoắc Nhĩ Phi và vú Trần đều rất kỳ quái, nhưng Hoắc Nhĩ Phi đè lại lòng hiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-tinh-tong-giam-doc-ac-ma-rat-diu-dang/553775/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.